Thân thể này do ánh sáng thuần tịnh thánh khiết đắp nặn, mà đạo ánh sáng sinh mệnh ấy chính là do Thiên Đạo tự tay phong ấn trong thanh kiếm Thuần Tịnh Thánh Quang, dường như là để chuẩn bị cho ngày hôm nay.
Khi Quang Thiên Sứ dùng cơ thể được đúc bằng ánh sáng ấy để xuất hiện chính là tượng trưng cho việc toàn bộ năng lượng đã được giải phóng. Lúc này đây cô ta so với khi còn ở trên bầu trời Thần giới đã mạnh hơn rất nhiều, cơ thể nhỏ nhắn tưởng chừng như yếu mềm nhưng lại ẩn chứa sức mạnh hủy diệt vô cùng khủng khiếp.
Quang Thiên Sứ có thể thiêu đốt mọi ô uế, tịnh hóa tất cả tội lỗi, hành hình những kẻ dị đoan. Đây là tôn nghiêm thuộc về Thiên Đạo, cũng là quyền trượng tối thượng mà Thiên Đạo ban tặng cho cô ta.
Tôi vẫn không có bất kỳ hành động gì, mặc cho trái tim thất khiếu linh lung có xoay chuyển thế nào cũng không thể tra được bất kỳ nhược điểm gì của Quang Thiên Sứ.
Khả năng phòng ngự của cô ta cũng giống như thân thể kia, hoàn mỹ không chút tì vết, chẳng có lấy một tia kẽ hở.
Đồng thời, sức mạnh chiến đấu và sát ý của cô ta cũng đã đạt đến cảnh giới đỉnh phong mà tôi không thể nào trấn áp được, chỉ cần tôi buông lỏng một chút sẽ ngay lập tức bị cô ta tịnh hóa phán quyết, tuyên cáo vận mệnh tử vong.
Một sinh vật cường đại nguy hiểm và xinh đẹp, đồng thời còn có sức mạnh phòng ngự hoàn mỹ, đối mặt với một Quang Thiên Sứ như vậy tôi chỉ có thể đợi chờ.
Mà cô ta đối với tôi rõ ràng cũng bó tay bất lực, Vĩnh Hằng Kiếm Thể gần như bất tử bất diệt, đòn tấn công của Quang Thiên Sứ đối với tôi mà nói chẳng gây ra chút ảnh hưởng nào. Kiếm ý như sắt như đồng, càng không bị ánh sáng ăn năn của cô ta tác động.
Thần cách và uy nghiêm của Quang Thiên Sứ đối với tôi càng chẳng có lấy một chút tác dụng.
Chúng tôi đều mạnh mẽ và nguy hiểm như nhau.
Kẻ nào cũng mang trong mình sát ý tràn trề với đối phương, giống như hai con dã thú đói bụng gặp nhau nơi ngõ hẻm.
Thời gian đang trôi đi, mà chúng tôi dường như không thể cảm nhận được dòng chảy của thời gian, theo sát ý không ngừng dâng trào, tâm thức càng lúc càng căng thẳng, áp lực cũng mỗi lúc một lớn.
Sát ý đều có điểm giới hạn, một khi đã chạm tới điểm này mà không thể giải phóng thì bản thân chắc chắn sẽ bị phản phệ, chẳng khác nào một hành động tự sát.
Dần dần tôi đã cảm nhận được sự phản phệ của sát ý.
Tôi biết, nếu bản thân còn không ra tay với Quang Thiên Sứ, kiếm ý sẽ cắn ngược lại chủ.
Điều này cũng giống với pháp tắc của trời đất, vật cực tất phản(3).
(3) vật cực tất phản: là một câu trong Đạo Đức Kinh, ý nghĩa của nó là một vật hoặc một sự việc khi đi đến điểm cực độ trong giới hạn thì sẽ phản ngược lại.
Thế nhưng tôi vẫn chưa thể tìm ra điểm sơ hở của Quang Thiên Sứ nằm ở đâu, chỉ có thể cảm nhận được bản thân cô ta cũng đã đến điểm cực hạn của sát ý.
Vậy thì, tiếp theo đây thứ mà chúng tôi phải giao đấu chính là sức nhẫn nại của từng người.
Tôi nhìn thấy thân thể Quang Thiên Sứ đang khẽ run rẩy, giữa lúc vạn phần nguy hiểm như thế này đột nhiên lại toát ra vẻ cám dỗ chết người.
Trong phút giây sinh tử, lẽ ra tôi không thể để bản thân bị dục vọng cuốn đi, thế nhưng chính trong lúc mấu chốt này, thân thể của tôi lại bắt đầu mất kiểm soát, không thể nào ngăn cản những tà niệm xấu xa đang nảy sinh trong đầu.
Quang Thiên Sứ đương nhiên cũng chú ý đến điểm này, thế nhưng trên mặt cô ta chẳng hề để lộ tư thái của kẻ thắng cuộc, ngược lại giống như bị sự sỉ nhục bao vây lấy.
Thân là vị thiên thần ánh sáng cao quý nhất trong thiên hạ, thế nhưng đối thủ của cô ta lại bởi vì nhìn thấy thân thể mà lộ ra sơ sở, đây không phải là vinh dự, ngược lại đó là sự báng bổ trắng trợn.
Chỉ có điều, rất nhanh cô ta liền bình tĩnh lại.
Chỉ cần tôi chết đi, bất luận cô ta có phải chịu đựng sự sỉ nhục như thế nào cũng không một ai hay biết, không những vậy cô ta còn đạt được vinh quang tối thượng của kẻ đã tự tay giết chết Ma Đạo Tổ Sư.
Nhận thức được điều này, cơ thể của Quang Thiên Sứ càng trở nên rung động kịch liệt.
Cơ thể cũng nảy sinh biến hóa, lưng eo càng thẳng hơn, những đường cong càng thêm lung linh mời gọi.
Trong lòng tôi càng lúc càng loạn, nhìn thấy vậy khóe môi của Quang Thiên Sứ khẽ cong lên tạo thành một nụ cười bí hiểm, dùng tay trái gãi nhẹ vào ngực, móng tay sắc nhọn cứa vào da dịt, máu tươi đỏ thắm cứ thế chầm chậm chảy ra.
Ngửi thấy mùi máu thuần khiết của Quang Thiên Sứ, sát ý của Ngàn Vạn Sấm Ngôn càng trở nên mãnh liệt, sức mạnh phản phệ giáng xuống người tôi cũng vì thế mà tăng lên bội phần.
Vĩnh Hằng Kiếm Thể cũng không thể chịu đựng nổi, máu tươi từ mũi miệng liên tục thổ ra, trong mắt cũng hiện lên thủy triều đỏ rực.
“Người không biết xấu hổ hay sao?” Tôi hỏi.
“Cái chết của người sẽ trở thành tấm màn che đậy sự xấu hổ của ta.” Quang Thiên Sứ nhàn nhạt đáp lời.
“Nếu ta đây không chết thì sao?”
“Kiếm tâm của ngươi đã không thể khống chế, cho dù có bước vào khu vực cấm kỵ của Thần cũng chẳng phải đối thủ của ta, nếu không hành động thì bản thân lại không thể chịu nổi sức mạnh phản phệ của kiếm ý, trái phải thế nào cũng chẳng thể tránh khỏi một chữ ‘chết’”.
“Chẳng biết ngươi đã từng nghe qua lời này chưa?”
“Lời gì?”
“Trốn chạy chưa chắc sẽ tránh được, đối mặt chưa chắc sẽ khó khăn.”
Dứt lời, tôi nhấc kiếm bước một bước lớn tiến về cấm khu của Thần.