Lúc mới biến thành kiếm thể, trên người tôi hoàn toàn trần trụi.
Trong thế giới Thái Sơ tĩnh lặng và trống rỗng, điều này chẳng khiến tôi có cảm giác gì.
Giống như Adam và Eva trong vườn địa đàng, họ trần trụi thẳng thắn ở bên nhau, chẳng hề có lấy một tia bẽn lẽn.
Thế nhưng, lúc tôi nhìn thấy Quang Thiên Sứ cũng trần trụi ngây thơ như vậy, cảm giác xấu hổ và lễ pháp trong nháy mắt liền thức tỉnh.
Một thân thể hoàn mỹ, không chút tì vết.
Làn da dịu dàng trong vắt giống như một viên pha lê tỏa ra ánh vàng, vòng eo thon gọn tinh tế, một số chỗ lại đầy đặn khiến người ta phải nghẹt thở.
Đường đường là vị thiên thần ánh sáng tôn quý bậc nhất không một kẻ nào dám mạo phạm, thế nhưng giờ đây lại khơi gợi lên những tà niệm tội lỗi xấu xa ẩn sâu trong lòng người.
Lúc này Quang Thiên Sứ không trong trạng thái chiến đấu, thân thể nhỏ nhắn giống như người phàm. Cảm giác uy nghiêm thần thánh đã suy yếu rất nhiều, tuy nhiên lại nhiều thêm một chút ý vị của con người, khiến người ta sinh ra cảm giác muốn gần gũi.
Thế nhưng, khi tôi nhìn thấy ngọn lửa phẫn nộ trong đáy mắt của cô ta, tôi mới chợt ý thức được quan hệ thực sự giữa hai chúng tôi.
Tôi và Nguyên Duệ trước đây từng đối đầu với nhau, đạo bất đồng bất tương vi mưu.
Thế nhưng quan hệ đối địch khi ấy hoàn toàn do thân phận của chúng tôi tạo thành, cô ấy là Tiên Đạo Tổ Sư, còn tôi là Tổ Sư của Ma đạo.
Nếu như không có sự tranh giành trong Đạo môn, không có cuộc chiến Phong thần, tôi và Nguyên Duệ chính là một đôi thần tiên quyến lữ. Thuyền bồng trước trăng, hoàng hà cửu khúc, một thoáng kinh hồng(1) đã chú định nhân duyên giữa tôi và cô ấy trên đá tam sinh.
(1) một thoáng kinh hồng: chỉ một cái nhìn thoáng vội vàng lại khiến người ta khắc sâu ấn tượng, trọn đời nhung nhớ, trọn kiếp không quên.
Mà Quang Thiên Sứ lại hoàn toàn không giống, tôi đã từng là đứa con của Vận Mệnh, còn cô ta là con gái yêu của Thiên Đạo.
Không chỉ đối lập về thân phận, từ lập trường của mỗi người mà nói, tôi là kẻ địch nhất định phải giết của Quang Thiên Sứ, bởi vì tôi đã xúc phạm đến tôn nghiêm của cô ta. Cũng chính là đạo lý đó, cô nàng này trước hủy diệt Thái Cổ Ma giới, sau lại diệt chúng sinh Thần giới, do vậy cũng là kẻ địch bắt buộc phải chết trong tay tôi.
Nghĩ đến chúng sinh đã chết dưới tay thần uy của đại quân Thiên Sứ, sát ý trong lòng tôi bắt đầu trỗi dậy, thanh kiếm Ngàn Vạn Sấm Ngôn trong tay cũng phấn khích đến run rẩy.
Thanh kiếm này đã từng chặt đứt đôi cánh của vô số Thiên Sứ, từng nếm thử máu tươi cao quý thần thánh, cũng từng chặt đứt pháp tướng của Quang Thiên Sứ, xỉ nhục tôn nghiêm của vị thiên chi kiêu nữ tôn quý nhất.
Lúc này đây nó đang háo hức muốn uống máu tươi của vị thiên sứ ánh sáng này, trở thành kẻ xúc phạm thực sự, làm một thanh kiếm báng bổ.
Kiếm Thể Vĩnh Hằng đã ban cho tôi kiếm tâm lạnh lùng, vẻ đẹp mĩ lệ của Quang Thiên Sứ không thể làm giảm bớt sát ý trong tim tôi, bản thân tôi cũng muốn dùng đôi tay mình đích thân tiễn cô ta tan biến vào trong mảnh đất hư vô này, góp phần giảm bớt một vài biến số trong cuộc chiến với Thiên Đạo trong tương lai.
Sát ý bắt đầu ngưng tụ, dâng lên.
Quang Thiên Sứ cũng nhấc thanh kiếm Thuần Tịnh Thánh Quang trong tay lên.
Sở dĩ tôi có thể sống sót trong thế giới Hư Vô này là nhờ thanh kiếm Ngàn Vạn Sấm Ngôn, mà tương tự Quang Thiên Sứ cũng dựa vào thanh kiếm kia của cô ta.
Thuần Tịnh Thánh Quang, bất tử bất hư(2).
(2) bất tử bất hư: không chết cũng không thể bị hỏng.
Được rèn bởi chính tay Thiên Đạo, chỉ cần Thiên Đạo hãy còn, kiếm này sẽ không chịu lấy một tia sứt mẻ.
Chúng tôi tiến về phía nhau, mãi cho đến khi khoảng cách giữa hai bên còn chừng năm trượng thì bước chân đều dừng lại.
Năm trượng là khu vực cấm kỵ của Thần.
Trong vòng năm trượng này sinh tử sẽ được phân rõ, con số đã được chú định, không thể thay đổi.
Một khi tiến vào khu vực này nghĩa là giữa tôi và cô ta chỉ một người có thể sống sót.
Vì vậy, cả hai chúng tôi cùng lúc đều dừng bước, trước khi có thể nắm chắc kết quả, bất cứ kẻ nào cũng không muốn tiến vào khu vực cấm kỵ.
Khoảng cách thật gần, có thể ngắm nhìn càng rõ thân thể hoàn mỹ của Quang Thiên Sứ, từng chi tiết đều hiện ra trước mắt.
Thậm chí có thể cảm nhận được cả hơi thở và nhịp tim.
Một người phụ nữ hoàn mỹ, cùng đồng thời là người phụ nữ nguy hiểm nhất.
Ngàn Vạn Sấm Ngôn đang run lên vì phấn khích, mà Thuần Tịnh Thánh Quang trong tay cô ta lẽ nào lại không muốn tịnh hóa kẻ báng bổ thiên thần là tôi đây.
Cơ thể mới của Quang Thiên Sứ so ra cũng không hề thua kém Vĩnh Hằng Kiếm Thể của tôi là bao, cho dù tôi có dùng kiếm ý sát phạt thế nào đi chăng nữa, chỉ e đến một cọng tóc của cô ta cũng chẳng hề suy chuyển.