Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1428 - Chương 1428: Vĩnh Hằng Kiếm Thể

Chương 1428: Vĩnh Hằng Kiếm Thể Chương 1428: Vĩnh Hằng Kiếm Thể

Vũ trụ hư không, khắp nơi tràn đầy những ẩn số mạnh mẽ lại thần bí, trong đó có những nơi mà ngay cả Thiên Đạo cũng không thể nào thăm dò được, ví dụ như Vực Sâu Tịch Diệt, ví dụ như Hạt Nhân Năng Lượng Vũ Trụ, lại ví dụ như thế giới Hư Vô được tạo thành nhờ vụ nổ của năng lương thuần tịnh.

Trong thế giới Hư Vô không có vật chất, không có năng lượng, không có ánh sáng, cũng chẳng có nhiệt độ. Tất cả giống như giai đoạn Thái Dịch trong Tiên Thiên Ngũ Thái(1), khi vũ trụ còn chìm trong trạng thái sơ khai, hư vô mênh mông.

(1) Tiên Thiên Ngũ Thái: Bao gồm Thái Dịch (thời điểm trời đất sinh ra vũ trụ chìm trong hư vô), Thái Sơ (vô hình vô chất), Thái Thủy (hữu hình, vô chất), Thái Tố (hữu hình, có chất nhưng chưa tạo thành thực thể), Thái Cực (âm dương tồn tại nhưng chưa phân chia).

Đạo Tàng nói rằng, trong Thái Dịch, mọi thứ đều ở thể sơ linh còn chưa thấy khí. Trong giai đoạn này, ánh sáng, hình ảnh, hình thể, tên gọi… tất cả đều chưa xuất hiện. Thái Dịch là khởi thủy của mọi hiện tượng, thế nhưng năng lượng lúc này còn chưa tồn tại.

Thế giới Hư Vô do cú nổ của năng lượng chỉ có một điểm không giống Thái Dịch ấy là, nó mở ra một không gian khép kín hoàn toàn độc lập so với vũ trụ đại ngàn. Nếu coi vũ trụ rộng lớn kia là một khối hàn băng thì thế giới Hư Vô mà tôi cùng Quang Thiên Sứ đã mở ra giống như bọt khí trên khối băng đó.

Bóng tối tràn ngập khắp nơi, hư vô là vô tận, thân là một cơ thể mang năng lượng vật chất tiến vào trong thế giới Hư Vô, điều đầu tiên gặp phải chính là sự cắn trả của thế giới này.

Thân thể phàm nhân của tôi gần như tan vỡ trong nháy mắt, máu thịt hóa thành bụi đỏ bị hư vô nuốt chửng.

Thể xác không còn, chiến hồn cũng thoát ra ngoài. Hồn linh vốn là một dạng năng lượng, thế giới Hư Vô không chỉ có thể nuốt chửng vật chất mà còn có thể ăn sạch tất cả các loại năng lượng.

Còn may thế giới này vốn rất nhỏ, sau khi đã nuốt chửng thể xác, sức mạnh cắn xé hồn linh cũng suy yếu đi nhiều, mặc dù như vậy tôi vẫn phải đem thần hồn của mình ký thác vào trong thân kiếm Ngàn Vạn Sấm Ngôn mới có thể bảo toàn nguyên vẹn.

Thanh kiếm này cũng không phụ sự phó thác của tôi, thế giới Hư Vô chẳng thể nào nuốt được thân kiếm.

Thế giới Hư Vô trong trạng thái tĩnh lặng, bất kỳ vật chất hoặc năng lượng nào xâm nhập vào liền giống như viên đá ném xuống mặt hồ đang yên ả, sự tĩnh lặng ngay lập tức bị phá vỡ.

Sau khi bị phá vỡ, nó sẽ gây ra sự mất cân bằng năng lượng, giống như tằm ăn rỗi không ngừng cắn phá thế giới Hư Vô, mãi cho đến khi nơi này bước vào một trạng thái cân bằng hoàn toàn mới, tình trạng này tương tự như khi vũ trụ bước vào giai đoạn thứ hai – Thái Dịch.

Đạo Tàng có mây, hữu danh vô thực, tuy rằng có khí, nhưng chẳng có hình, gọi là Thái Sơ.

Thái Sơ là khởi đầu của khí nhưng lại không thể nhìn thấy hình thức của nó.

Thần hồn không thể sinh tồn trong trạng thái Thái Dịch nhưng có thể xuất hiện trong giai đoạn Thái Sơ, bởi vì Thái Sơ đã có tiên thiên nhất khí, cái gọi là thần hồn chính là nguồn linh cảm do tiên thiên nhất khí sinh ra.

Chư thần được sinh ra trong giai đoạn Thái Sơ, ví dụ như Phong Thần, Tử Thần, ngay cả Thiên Đạo cũng sinh ra ở thời kỳ này.

Thần hồn của tôi trú ngụ trong thân kiếm lặng lẽ đợi chờ, đợi tới khi thế giới Hư Vô tiến vào thời kỳ Thái Sơ.

Về phần trận chiến ở Thần giới tôi đã chẳng có cách nào can thiệp, cũng không biết Thùy Họa sống chết thế nào. Trong lòng mặc dù ưu tư vì cô ấy nhưng chẳng biết phải làm sao.

Cùng Quang Thiên Sứ rơi xuống thế giới Hư Vô, bản thân tôi phải dựa vào thanh kiếm Ngàn Vạn Sấm Ngôn để gửi gắm thần hồn, không biết cô ta làm thế nào để sống sót. Sức chiến đấu của cô nàng chẳng hề thua kém so với Thùy Họa, thân là con gái của Thiên Đạo, tôi tin chắc cô ta nhất định có thủ đoạn để ẩn náu.

Thời gian lặng lẽ trôi đi, tôi ở trong thân kiếm Ngàn Vạn Sấm Ngôn có thể cảm nhận được sự bình yên của thế giới bên ngoài.

Tôi phóng một cỗ thần niệm nhảy ra khỏi mũi kiếm, lúc này liền phát hiện thế giới Hư Vô đã tiến vào giai đoạn Thái Sơ.

Lúc này, thần hồn của tôi từ trong thân kiếm bay ra, huyễn hóa thành thân ảnh ban đầu của mình, đồng thời nắm chặt lấy thanh kiếm Ngàn Vạn Sấm Ngôn.

Kiếm trong tay, lòng tôi cũng an yên rất nhiều.

Sau khi tấn thăng thành Kiếm Chủ Vĩnh Hằng, sự phụ thuộc vào cơ thể xác thịt của tôi đã giảm đi rất nhiều.

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng có thể củng cố kiếm ý, chỉ cần thần hồn của tôi còn tồn tại liền có thể lợi dụng kiếm ý để ngưng tụ Vĩnh Hằng Kiếm Thể.

Lúc trước tôi chưa từng làm điều này là bởi vì cơ thể xác thịt của tôi chất chứa quá nhiều chấp niệm của bản thân.

Thân thể tóc da nhận từ cha mẹ, mà xác thể cũng là minh chứng cho việc bản thân tôi là nhân tộc. Tạ Mạt và Tạ Lãng ra đời cũng là do tôi mang trong mình huyết khí của nhân tộc mới có thể cùng Nguyên Duệ âm dương tương hợp.

Bây giờ tôi đã chẳng còn lựa chọn nào khác, xác thể đã bị thế giới Hư Vô nuốt chửng luyện hóa thành năng lượng, lúc này chỉ đành dựa vào thanh kiếm Ngàn Vạn Sấm Ngôn trong tay để luyện hóa thành Vĩnh Hằng Kiếm Thể.

Thần hồn nhấc kiếm, một kiếm xe tan màn đêm và khoảng không vô tận.

Đầu kiếm ánh lên một đốm sáng nhỏ, giống như một ngọn đèn đơn độc bất kể lúc nào cũng chực chờ tắt.

Ngọn đèn này chính là ngọn lửa sinh mệnh của kiếm thể, cũng có thể gọi nó là linh cảm của kiếm khí.

Đèn nhỏ khi tỏ khi mờ, theo kiếm ý được tôi ngưng tụ mỗi lúc một nhiều, đèn cũng từ từ cháy lên, ngọn lửa càng lúc càng sáng.

Ngọn lửa chập chờn không ngừng thay đổi trạng thái, tạo thành hình dáng của vạn vật.

Cuối cùng biến thành một bóng người.

Trần trụi, ngây ngô, khuôn mặt giống hệt với tôi.

Người ấy nhắm chặt hai mắt, đôi mày khẽ cau lại, dường như rất không hài lòng với thế giới này.

Cau mày tượng trưng cho sự nhận biết, sự xuất hiện của ngũ quan lục thức.

Thấy vậy, tôi đem thần hồn nhập vào trong kiếm thể, cũng không biết đã trôi qua bao lâu, thần hồn và kiếm thể dung hòa làm một, tôi mở mắt ra.

Kiếm thể mới được sinh ra thai nghén sức sống vô tận, trái tim rung động, kiếm ý ngập tràn trong mắt.

Nếu so với Lữ Thuần Dương vì kiếm mà sinh năm xưa, kiếm thể của tôi không biết cứng cáp hơn bao nhiêu lần.

Lại một lần nữa nắm chặt thanh Ngàn Vạn Sấm Ngôn trong tay, trong lòng vô thức có cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể dùng một kiếm chém rách bầu trời vũ trụ.

Mạnh mẽ trước nay chưa từng, tràn ngập sự tự tin trước nay chưa từng.

Trước đây mỗi lần nghĩ đến việc bản thân phải đại diện cho chúng sinh chiến đấu với Thiên Đạo, sâu thẳm trong lòng tôi vẫn luôn ẩn chứa chút gì đó rụt rè bất an.

Mà hiện này, cảm giác đó đã hoàn toàn biến mất.

Đồng thời tôi cũng nhận thức được rằng, tôi của hôm nay chính là hình thái tối thượng có thể đạt được suốt một đời này.

Sức mạnh của tôi, cảnh giới của tôi, vĩnh viễn sẽ không tăng thêm dù chỉ một chút.

Trước đây tôi thường nói kiếm đạo không có giới hạn, nhưng bây giờ, tôi đang đứng tại bậc cao nhất của kiếm đạo.

Tôi giải phóng kiếm ý, cố gắng cảm nhận sự tồn tại của Quang Thiên Sứ, đồng thời chạm vào ranh giới của thế giới Hư Vô. Kiếm ý miên man vô tận, tràn khắp bốn phương tám hướng.

Đột nhiên, luồng kiếm ý ngay trước mặt bỗng bị xé rách, hoàn toàn tan biến vào không trung. Tôi lập tức rút kiếm đuổi theo, sau đó liền nhìn thấy một cảnh tượng khiến bản thân mặt đỏ tim đập...

Bình Luận (0)
Comment