Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1427 - Chương 1427: Anh Hùng Khi Xế Bóng (2)

Chương 1427: Anh Hùng Khi Xế Bóng (2) Chương 1427: Anh Hùng Khi Xế Bóng (2)

Trên thực tế, chỉ cần trận chiến này diễn ra, kết quả dù thắng bại thế nào Thiên Đạo đều có thể chấp nhận.

Thiên Đạo không để ý đến sự diệt vong của đại quân Thiên Quốc, thậm chí còn chẳng bận tâm cả Thiên Quốc.

Thiên Đạo tam vị nhất thể(1), không chết không diệt, tất cả mọi sự tồn tại trong thiên hạ trước mặt ông ta chẳng đáng một xu, việc xây dựng lại Thiên Quốc chẳng qua cũng chỉ là vấn đề thời gian.

(1) Theo đạo cơ đốc, tam vị nhất thể đại diện cho ba ngôi Thiên Chúa, bao gồm Đức Chúa cha, Đức Chúa con và thánh thần.

“Coi như lần này Thiên Đạo không có ý định giết Tạ Lan, cô có dám chắc anh ấy có thể đánh bại vị thiên chi kiêu nữ Quang Thiên Sứ kia không?”

“Quang Thiên Sứ còn có một con át chủ bài chưa xuất ra, ta nghi ngờ sức chiến đấu của cô ta cũng chẳng thua kém so với ta.” Thùy Họa nghĩ một hồi bèn nói.

“Vậy mà cô còn nói Tạ Lan sẽ không chết?”

“Đã tấn thăng lên tới Kiếm Chủ Vĩnh Hằng còn không thể đánh bại một Quang Thiên Sứ, đàn ông như vậy cũng quá vô dụng rồi.”

“Cũng còn may, xưa kia người đầu tiên mắt mù cũng chẳng phải là ta.” Nguyên Duệ nhướn mày nói.

“… Được, cô thắng rồi đó.”

Nói xong chuyện về tôi, hai người phụ nữ lại rơi vào im lặng.

Bởi vì chủ đề tiếp theo đây vô cùng nặng nề, chẳng ai trong số họ muốn là người đầu tiên đề cập đến nỗi bi thương khó thấu này.

“Phong Chủ ở nơi nào?” Cuối cùng vẫn là Nguyên Duệ lên tiếng trước.

“Ở trong tim ta.”

Nguyên Duệ lập tức liền im lặng, lời này của Thùy Họa cô vừa nghe đã hiểu.

Thái Sơ Phong Thần đã ngã xuống trong trận chiến Thiên Sứ.

“Cô ấy còn có thể quay lại chứ?”

“Ta không biết.”

“Cô là Tử Thần Thái Sơ, chưởng quản ký ức của những người đã khuất, lẽ nào ngay cả cô cũng không rõ ư?” Nguyên Duệ lại hỏi.

“Cái gọi là ký ức ấy, yêu cầu trong lòng phải có chấp niệm. Chấp niệm của Phong Chủ không ở Ma đạo, cũng không phải cuộc sống trước đây. Chấp niệm của cô ấy nằm ở trên người vị Vũ Sư Huyền Minh đã chết kia, nếu Huyền Minh không thể hồi sinh, Phong Chủ cũng sẽ mãi mãi chìm trong nước sông Minh Hà lạnh lẽo.”

“Vậy, cô có thể khiến Vũ Sư Huyền Minh sống lại không?”

“Cần rất nhiều thời gian.” Thùy Họa khẽ lắc đầu nói.

“Bao lâu?”

“Lâu đến mức tôi chẳng thể nào dùng đao Minh Hà được nữa, lâu đến mức phải đợi tới một ngày tử ý trong đao Minh Hà trút ra toàn bộ hóa thành mưa xuân.”

Đây quả thực là một thời gian dài, Thùy Họa là Tử Thần, mà đao Minh Hà là vũ khí mạnh nhất của Tử Thần.

Nếu có một ngày Tử Thần không cần sử dụng đao Minh Hà nữa thì thanh đao này sẽ trút ra toàn bộ tử ý, biến cái chết thành sự sống, hóa thành một cơn mưa xuân rơi xuống nhân gian.

“Sẽ có một ngày như vậy sao?” Đôi mắt trong suốt của Nguyên Duệ ánh lên một tia hoang mang.

“Bất luận ngày đó có tới hay không, chúng ta đều phải đợi.”

Dứt lời, Thùy Họa xoay người liền rời đi.

Đúng lúc này Nguyên Duệ lại cất tiếng gọi cô, chỉ vào hai vị Thiên Tôn Phá Quân và Tham Lang trong đại quân hy di, hỏi: “Bọn họ là ai vậy?”

Thùy Họa do dự một lát, cuối cùng lạnh nhạt đáp một câu: “Đệ tử Ma đạo.”

Không phải Thùy Họa không muốn giới thiệu hai vị Hộ Pháp Thiên Tôn này cho Nguyên Duệ, nhưng vì cô đã đồng ý trước đó với hai người họ.

Thời thế tạo anh hùng, thời đại thuộc về hai vị Hộ Pháp Thiên Tôn đã trôi qua rồi, bọn không muốn người khác nhớ đến nữa, chỉ muốn làm một đệ tử bình thường của Ma đạo, tùy ý trôi theo vận mệnh của Ma đạo.

Mặc dù Thùy Họa không đồng ý với điều này, từ trước đến giờ uy tín của Phá Quân trước Ma đạo chưa bao giờ suy giảm, thế nhưng vì trước đó đã đồng ý với thỉnh cầu của hai vị Hộ Pháp Thiên Tôn nên lúc này cô cũng chỉ có thể im lặng, không những vậy còn phải giữ bí mật này trước bất kỳ người nào.

Bởi vì, có đôi khi im lặng cũng là một sự tôn trọng.

Anh hùng khi xế bóng, hồng nhan cũng bạc đầu.

Đạo nói không thể trường thọ, đáng sợ nhất là khi vừa tỉnh cơn mộng thế gian đã đổi thay.

Đây nào phải một nỗi thê lương bình thường.

Bình Luận (0)
Comment