Nếu hôm nay tôi bị thương Thiên Tặc một nhát đâm chết, há chẳng phải sẽ ứng nghiệm lời nói của Từ Phúc, hoàn thành một kiếp luân hồi định mệnh giữa tôi và Ma Đạo Tổ Sư sao?
Áp lực tôi gánh lấy ngày càng lớn, khí tức của tôi bị Quang Thiên Sứ khóa chặt, khiến tôi không thể trốn thoát. Khi ngọn thương Thiên Tặc ngày càng đến gần tôi, một lần nữa, tôi cảm thấy cái chết đang đến gần với mình.
Tôi tưởng mình đã thoát khỏi sự kiểm soát của vận mệnh nhưng không ngờ lại bị mắc kẹt trong nhân quả luân hồi.
Trong trận chiến này tôi đã mất đi ưu thế vốn có, không thể không bước vào lĩnh vực cấm chế của thần, giờ đây Quang Thiên Sứ đã sử dụng đến thương Thiên Tặc, dùng sức mạnh vận mệnh phong ấn đi quỹ đạo vận mệnh của tôi, không thể chạy trốn.
Không ai có thể thoát khỏi nhân quả, ngay cả Thiên đạo cũng sẽ vì Côn mà bị giam cầm trong Nhân gian.
Giữa sự sống và cái chết, tôi chợt nhớ ra một chuyện.
Cho dù là ở Côn Luân Tuyết Vực, huyền quan Huyễn Ma hay là sau này trong Thần miếu Nữ Oa, pháp thân tam thanh của Đạo Tổ mà tôi nhìn thấy chỉ là một bóng lưng, ngoại trừ hình ảnh phản chiếu ý chí của ông ấy là ngoại lệ.
Khi đó, tôi cho rằng Đạo Tổ là người xa cách, kiêu ngạo và tôi không xứng đáng được gặp mặt.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ ông ấy cũng đã đoán ra chuyện gì xảy ra rất nhiều năm sau đó, điều không muốn đối mặt chính là nhân quả giữa tôi và ông ấy.
Một người là bắt đầu, một người là kết thúc, nếu cuộc gặp gỡ của chúng tôi xảy ra thì chính là kết thúc của mọi chuyện, vậy thì mọi thứ liên quan đến Ma đạo đều sẽ bị xóa sạch ngay lập tức.
"Mục tiêu của ngươi là ta." Tôi nhìn Quang Thiên Sứ nói.
"Đương nhiên, một Thần giới cỏn con sao xứng để ta ra tay? Thiên phụ không thể tự tay giết ngươi, cho nên chỉ đành để ta đến kết thúc số mệnh của ngươi."
Nói xong, Quang Thiên Sứ tăng thêm sát khí.
Lúc này kiếm thể của tôi đã bị thánh hỏa thiêu rụi toàn thân, hồn phách gần như bị sấm sét đánh nát tan.
Nhìn thấy ngọn thương Thiên Tặc từng chút một tiến đến huyệt Thần Đình của tôi, tôi không còn sức để ngăn cản.
“Ma Đạo Tổ Sư, hãy cảm nhận sức mạnh hủy diệt từ Thiên Tặc Tinh đi.”
Những lời này nói ra, thương Thiên Tặc cuối cùng đã đánh trúng huyệt Thần Đình của tôi.
Bùm, một tiếng nổ, ý thức của tôi hỗn loạn.
Một luồng khí sát phạt không thể ước tính được tràn vào huyền quan của tôi.
Sức mạnh này, chính là sức mạnh của Thiên Tặc.
Thiên Tặc vào huyền quan, ngay lập tức bắt đầu đánh cắp sức mạnh ở bên trong huyền quan của tôi.
Huyền quan của tôi rộng lớn và vô tận, chứa đựng khả năng vô hạn và sức sống gần như bất tận.
Tuy nhiên, với sự xâm nhập của Thiên Tặc Tinh, toàn bộ sức mạnh của huyền quan đến cuối cùng sẽ bị nó đánh cắp toàn bộ, sau cùng nó sẽ trở thành một thế giới chết chóc.
Huyền quan là con át chủ bài thực sự của tôi, tôi thậm chí còn nghĩ đến việc, nếu tôi có thể sử dụng huyền quan của mình để cứu tất cả chúng sinh khỏi họa diệt thế và mở ra cánh cửa đến thế giới mới cho họ hay không. Vì điều này, tôi sẵn sàng trả bất cứ cái giá nào.
Huyền quan của tôi còn lưu giữ sức mạnh ý chí của U Huỳnh và Chúc Chiếu, giờ khắc này tôi cảm nhận được nguy cơ đang đến, sức mạnh ý chí của hai con thánh thú một lần nữa hòa thành hình m Dương Ngư và tạo thành Thái Cực Đồ đen trắng .
Thái Cực Đồ đen trắng không ngừng xoay tròn, như thể cố gắng kéo Thương Thiên Tặc vào trong vòng xoáy âm dương và nuốt chửng nó một cách triệt để.
"Thì ra bên trong huyền quan của ngươi còn có sức mạnh của hai con thánh thú." Quang Thiên Sứ có chút kinh ngạc nói.
"Thiên Tặc là nhân quả của ta, hai thánh thú này âu cũng là nhân quả của Thiên đạo."
"Ha ha, ngươi sai rồi. Nếu là ý chí thánh thú hoàn chỉnh, quả thực có thể phong ấn ngọn thương Thiên Tặc. Đáng tiếc, hai cỗ ý chí này, sức mạnh quá yếu, chỉ có thể kiềm chế trong chốc lát, sớm hay muộn cũng đều bị thương Thiên Tặc trộm lấy."
"Cầm chân trong chốc lát cũng đủ để ta giết ngươi rồi."
Kiếm thể của tôi vẫn luôn chịu đựng sự thiêu đốt của thánh hỏa, nhưng mà, thanh kiếm Vạn Thiên Sấm Ngữ trong tay tôi lại đang liên tục nuốt lấy kiếm ý của Quang Thiên Sứ, còn dẫn chúng vào cả bên trong kiếm thể.
Kiếm thể trông như có nhiều lỗ thủng, đáng thương muôn phần, nhưng kiếm ý chứa trong đó đã vượt quá giới hạn kiểm soát của tôi.
Lúc này, ngọn thương Thiên Tặc đã bị ý chí của hai con thánh thú kiềm chế, cũng là lúc tôi phát động một cuộc phản công.
Ngay lúc đó, tôi tập trung toàn bộ kiếm ý của mình, thanh kiếm Vạn Thiên Sấm Ngữ rung lắc một hồi, bộc phát ra lượng kiếm khí mạnh mẽ vô song, kiếm khí dâng trào và ngay lập tức đánh bật thanh kiếm Thuần Túy Thánh Quang.
Quang Thiên Sứ dùng thần niệm ngưng tụ ra Thương Thiên Tắc, nhưng bất ngờ bị tôi đánh trả, phút chốc đã trở nên thất thần.
Điều tôi muốn chính là khoảnh khắc này, xuất kiếm vô hối, điên cuồng đâm thanh Vạn Thiên Sấm Ngữ vào những bộ phận quan trọng của cô ta, giải phóng toàn bộ kiếm ý trong cơ thể tôi.
Quang Thiên Sứ trở nên bị động trong một chiêu thức, chỉ riêng thanh Thuần Túy Thanh Quang đã không phải là đối thủ của tôi. Lần nữa triệu hồi Khiên Thánh Quang, nhưng lần này nó không tồn tại được bao lâu đã bị kiếm khí của tôi nghiền nát.
Sau đó, kiếm khí bắt đầu tẩy phạt cơ thể cô ta, dòng máu màu vàng kim bắn tung tóe, hóa thành thánh hỏa và bốc cháy.
Khi thương thế ngày càng nghiêm trọng, ngọn thánh hỏa cũng ngày càng cháy dữ dội, mà hình ảnh Quang Thiên Sứ thì ngày càng mờ đi trong ngọn thánh hỏa rực cháy.
Thứ thánh hỏa đốt là nguồn sống của Quang Thiên Sứ, chỉ cần thánh hỏa cháy rụi, thì sinh mệnh của cô sẽ chấm dứt.
Bóng dáng của Quang Thiên Sứ ngày càng mờ nhạt, tôi tưởng cô ta sẽ bị nỗi sợ hãi cái chết chiếm lấy, nhưng không ngờ, cô ta lại đang mỉm cười với tôi.
“Ngươi cười cái gì?”
“Ma Đạo Tổ Sư, ngươi có biết tại sao Thiên phụ lại không muốn tự tay giết ngươi không?" Quang Thiên Sứ hỏi.
"Tại sao?"
"Bởi vì ông ấy muốn huyền quan của ngươi, nếu huyền quan của ngươi bị phá hủy, ngươi sẽ không có giá trị gì trong mắt ông ấy nữa. Nhiệm vụ hiện tại của ta đã hoàn thành, Thiên phụ sẽ không bao giờ nương tay với ngươi nữa."
"Cho dù ta có bị Thiên đạo giết chết thì cũng là chuyện của sau này, bây giờ thì người phải chết là ngươi.”
"Ma Đạo Tổ Sư, ngươi thật sự cho rằng ta sẽ bị ngươi giết chết sao?"
“Ta không thể nghĩ ra được lý do nào để ngươi sống tiếp được nữa."
"Ha ha, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, ta sẽ không chết..."
Giọng nói của Quang Thiên Sứ ngày càng trở nên thanh thoát hơn, cuối cùng thân hình đó hoàn toàn bị ngọn thánh hỏa nuốt chửng.
Sau khi cô chết, ngọn thánh hỏa vô tận lấp đầy toàn bộ khoảng hư không.
Phản phệ của năng lượng một lần nữa làm suy yếu kết giới của thế giới hư không, sau đó tôi dùng kiếm chém đôi và thoát khỏi đó.