Đại lục Thần giới hoang tàn, chiến tranh ở đây chưa từng dập tắt, chư thần còn đang chìm trong nỗi bi thương vô tận.
Một trận chiến này không biết đã có bao nhiêu Thần tộc bị diệt vong, cũng không biết có bao nhiêu sinh linh chết dưới Ánh Sáng Sám Hối mà Quang Thiên Sứ bộc phát ra khi tiêu biến.
Mặc dù không hoàn toàn biến Thái Cổ Thần giới thành vùng đất chết, nhưng hiện thực thì cũng không khác gì cho lắm.
Các mạch đất vẫn còn đó, nhưng trường năng lượng lưỡng cực đã bị U Huỳnh cùng Chúc Chiếu sử dụng quá mức.
Từ nay về sau, thế giới này sẽ không thể quay trở lại khung cảnh phồn vinh như trước đây nữa, cũng sẽ không có thêm một Thần tộc mới nào được sinh ra nữa, mà chỉ già đi từng ngày, rồi cuối cùng, ắt sẽ đi đến kết cục giống như Ma giới và Minh giới vậy.
Đại quân Thần giới mười phần chẳng sống sót nổi một phần, bây giờ đang nhận lấy trách nhiệm nặng nề - xây dựng lại Thần điện.
Phần lớn chư thần đều đã nằm lại, chỉ còn lại Nữ Thần Băng Tuyết ở bên cạnh Mộ Dung Nguyên Duệ, những vị thần linh khác đều đã trở về với Thần tộc của mình, để an ủi vong linh, xây lại Thần điện.
Dưới sự tàn phá thảm khốc, Thần giới đã không còn cần đến trật tự nữa, bởi vì mọi sinh vật sống chỉ còn lại nỗi đau cùng hồi ức.
Họ hồi tưởng về những ngày xa xưa tươi đẹp của Thần giới, khi mặt trời chiếu rọi, mặt trăng tranh giành thế chỗ và các ngôi sao tỏa sáng rực rỡ.
Từ nay về sau, sẽ không còn có thể nhìn thấy ánh sáng của Thái Dương Thần, sự gia hộ của Nguyệt Thần, linh khí băng tuyết không còn, làn gió thổi cũng chẳng ấm áp nữa. Nước biển không còn do thần linh cai quản, hỏa linh cũng không còn được Hỏa Thần triệu hồi.
Mọi hiện tượng tự nhiên rơi vào hỗn loạn, chỉ còn lại sự hoang tàn thảm khốc nơi hoang vu.
Đêm ngày càng dài, ngày ngày càng ngắn.
Khi thần tính của những Thần tộc còn sót lại dần dần mất đi, thì sẽ không lâu nữa, họ sẽ trở thành những chúng sinh bình thường.
Nguyên nhân nằm ở, niềm kiêu hãnh của Thần tộc đã hoàn toàn bị đánh bại và vinh quang của Thần tộc đã u ám mờ mịt.
Bức tượng điêu khắc Thái Cổ Lôi Thần ở Vực Lôi Đình đã lẳng lặng đổ sụp xuống, với tư cách là cha của chúng thần trong Thần giới, bức tượng của ông có ý nghĩa phi phàm đối với Thần giới. Tượng thần sụp đổ cũng đồng nghĩa với việc Thần giới đã hoàn toàn mất đi sự truyền thừa thần tính.
Có lẽ không bao lâu nữa, Thái Cổ Thần giới sẽ phải đổi một cái tên khác.
Thần giới bị thất lạc, vương quốc bị bỏ rơi.
Nhìn thấy một Thần giới thương tan, trong lòng tôi cảm thương vô hạn.
Tam giới Thái cổ đại diện cho quá khứ của vũ trụ, sự suy tàn của chúng đã chứng minh tính chất không thể đảo ngược của thời gian, quy luật thịnh cực tất suy của đất trời.
Những gì đã mất thì không bao giờ có thể lấy lại được, cho dù có những bậc cao thủ như Kiêm Hà, Mộ Dung, Thùy Họa thì cũng không thể tránh khỏi việc thời gian sẽ biến tam giới Thái Cổ triệt để chìm trong dòng chảy lịch sử.
Tôi đã thấu tỏ kết cục của Thần giới, cho đến khi những chúng sinh còn sống này dần dần đi đến bờ vực bị diệt vong, mà tôi vẫn không thể chỉ cho họ một con đường sống.
Họ thuộc về quá khứ, trong khi Nhân gian thuộc về hiện tại.
Quy Khư không thể dung nạp bọn họ, Nhân gian cũng không cần đến thần linh Thái Cổ.
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi càng thấy buồn hơn, buồn thay cho Nguyên Duệ.
Tại nơi ở tạm thời trong điện Chiến Thần, Nguyên Duệ đang chăm sóc Tạ Mạt và Tạ Lăng.
Để ổn định các địa mạch trong Thần giới, hai đứa bé đã cạn kiệt sức lực, bộ dạng bơ phờ của chúng khiến người ta vô cùng thương xót.
Tôi muốn ôm Tạ Lăng, nhưng nó đã né tránh và rút vào trong vòng tay Nguyên Duệ, may mắn thay, Tạ Mạt có ấn tượng tốt với tôi, cho phép tôi ôm con bé vào lòng.
Thân thể Tạ Mạt rất nhẹ, hơi thở nặng nề hơn bình thường rất nhiều.
Nguyên Duệ nói đúng, tôi có lẽ là người cha tắc trách nhất trên đời này, ôm con gái yêu quý của mình vào lòng, nhưng lại không biết phải nói gì với con, chỉ có thể dùng sức ôm con vào lòng, dùng cằm âu yếm ma sát phần trán con bé.
Tạ Mạt vô cùng xinh đẹp, rất giống mẹ con bé. Làn da bé mịn như tuyết, dưới hàng mi dài cong cong là một đôi mắt to, con ngươi đen trắng rõ ràng.
Chiếc mũi tinh xảo chuyển động lên xuống theo hơi thở nặng nề, bộ dáng vừa đáng yêu vừa đáng thương khiến người ta đau lòng vô cùng.
Tạ Lăng cũng rất giống tôi, nhút nhát lại bướng bỉnh, khi tôi nhìn thằng bé, nó sẽ quay người đi, khi tôi không nhìn nó nữa, thằng bé sẽ lén lút nhìn tôi. Tôi mong thằng bé sẽ không đa tình như tôi, vướng phải nhiều nợ đào hoa đến vậy.
Hai đại thánh thú có thể đầu thai thành người, không biết đã phải tốn hết bao nhiêu cơ duyên để làm được điều này. Trở thành con tôi, tôi cũng không biết đó là may mắn hay xui xẻo của chúng.
“Tạ Mạt, con có hận cha không?” Tôi nhẹ nhàng hỏi.
“Tại sao lại phải hận cha?”
"Khi các con cần cha, cha lại không ở bên cạnh, mỗi một lần cha xuất hiện đều khiến các con chịu khổ.”
“Không hận.” Tạ Mật nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi lắc đầu đáp.
"Tại sao?"
“Con cũng không biết vì sao, em trai thường mắng cha, nhưng khi ngủ em ấy lại thường gọi cha.”
“Còn con thì sao, con có từng mơ thấy cha chưa?”
“Con có.”
Tôi ôm Tạ Mạt ngồi lên cột đá trong Thần điện, tựa đầu Tạ Mạt vào lồng ngực tôi, vuốt ve mái tóc mềm mại của con bé, hỏi: “Mơ thấy cha đang làm gì?”
“Con nằm mơ thấy cha không cần chúng con nữa.” Nói xong, Tạ Mạt sụt sịt mũi hỏi: “Cha, cha sẽ không cần chúng con nữa à?”
"Không đâu, cha sẽ ở bên các con mãi mãi."
“Ngoéo tay, không được lừa tụi con.”
“Được.”
Tôi móc tay với Tạ Mạt và hứa hẹn, mặc dù trong lòng tôi biết rằng mình sớm đã không thể đưa ra hứa hẹn được nữa.
Dù là Tạ Mạt hay Tạ Lăng, chúng đều không phải là những đứa trẻ bình thường, chúng đã giác ngộ từ rất sớm, đó là lý do tại sao con bé có thể nói chuyện với tôi với một giọng điệu rõ ràng là không phù hợp với lứa tuổi của con bé.
Những đứa trẻ bình thường như chúng vẫn còn ngu ngơ, ngây thơ nhưng chúng đã tự mình gánh vác lấy vận mệnh của mình.
Ký ức của U Huynh và Chúc Chiêu không còn tồn tại, nhưng với tư cách từng là những sự tồn tại chí cao vô thượng, chúng nó vẫn giữ được năng lực hiểu biết mạnh mẽ.
Vừa có thể khám phá về môi trường xung quanh, vừa có thể hiểu thấu được lòng người.
Tuy nhiên, sự sâu sắc này ẩn sâu trong tâm hồn chúng, không thường xuyên được bộc lộ ra ngoài, vẫn tuân thủ sự hồn nhiên mà dáng vẻ trẻ thơ vốn có.
Nhưng một khi có điều gì đó chạm đến tâm hồn chúng, chúng sẽ ngay lập tức thể hiện sự hiểu biết sâu sắc, đó chính là khởi nguồn cho giấc mơ của Tạ Mạt.
Tôi nhìn về Nguyên Duệ, như thể thánh nữ Cô Xạ Tiên Tử của Côn Lôn núi tuyết, Thái Cổ Chiến Thần nhưng giờ đây lại giống dáng vẻ của một người mẹ hiền từ. Gạt đi sự ưu sầu bao trùm Thần giới, cô ấy dịu dàng an ủi con trai Tạ Lăng.
Cảm nhận được ánh nhìn của tôi, Nguyên Duệ nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng, thâm tình tựa nước.
Nếu có thể, tôi sẽ đánh đổi mọi thứ để đổi lấy thời gian an yên. Tuy nhiên, huyền quan đang không ngừng bị Thiên Tặc Tinh nuốt chửng luôn nhắc nhở tôi, rằng cảnh tượng trước mắt đã là dư âm cuối cùng của cuộc đời tôi.
Nguyên Duệ còn chưa đoán trước được, nhưng Tạ Mạt đã nhìn thấy số phận của tôi trong giấc mơ.