Trận chiến ở Thần giới đã gây chấn động đến không biết bao nhiêu bậc chí tôn trong vũ trụ.
Tử Thần đã dẫn dắt đại quân Hi Di đánh bại quân đoàn Thiên Sứ, sau đó tôi dựa vào Vực Thẳm Hư Không mà tiêu diệt con cưng của Thiên đạo - Quang Thiên Sứ. Những chiến tích rực rỡ này, đã làm rung chuyển địa vị bất khả chiến bại của Thiên đạo, đồng thời ban cho những bậc chí tôn ẩn sâu trong khoảng hư không vũ trụ một tia hy vọng.
Trời diệt chúng sinh, chúng sinh diệt trời.
Thiên đạo cường đại đến vậy, chỉ dựa vào Ma đạo, chỉ dựa vào Nhân gian thì cũng không đủ để bàn đến chuyện thắng bại.
Bắt buộc phải tập hợp toàn bộ sức mạnh của toàn vũ trụ mới có thể đẩy ngã cánh cổng của Thiên đạo, đối mặt với bổn tôn Thiên đạo.
“Tạ Lan, có một điều em không thể nghĩ thấu, mấy ngày này em vẫn luôn suy đoán, dù thế nào thì Quang Thiên Sứ cũng không nên chết trong tay anh. Nghiêm túc mà nói, cô ta vốn không nên chết mới đúng.” Nguyên Duệ nói.
"Tại sao chứ?"
“Anh nghĩ thử xem, ở Thiên quốc, địa vị Quang Thiên Sứ chỉ dưới Thiên đạo, nhận biết bao sự sủng ái, là thánh nữ của Thiên quốc, nếu như cô ta chết đi, Thiên đạo làm sao có thế đến chút phản ứng cũng không có? Thiên đạo có thể không quan tâm đến sự tồn vong của đại quân Thiên Sứ, cũng giống như việc ông ta chẳng mảy may quan tâm đến đại quân Thiên Khiển của Tứ Linh Thần Thú, nhưng mà, theo lẽ thường mà nói, không có lý do gì để ông ta dễ dàng từ bỏ Quang Thiên Sứ như vậy.”
“Thiên tâm khó đoán, có lẽ Quang Thiên Sứ cũng không có chỗ trong mắt ông ta."
"Không, không giống nhau. Quang Thiên Sứ đối với Thiên đạo cũng giống như anh đối với vận mệnh vậy. Rất nhiều chuyện, bản thân vận mệnh không thể tự mình làm được, nên mới sinh ra đứa con của vận mệnh. Thiên đạo cũng vậy. Quang Thiên Sứ là người phát ngôn hoàn hảo nhất của ông ta, vì vậy ông ta mới bỏ ra rất nhiều công sức, không tiếc trao cho cô ta ngọn thương Thiên Tặc, hơn nữa còn mở sẵn con đường Thánh Quang chói lọi cho cô ta.”
Nguyên Duệ nói rằng mỗi người đều có sở thích riêng của mình, Quang Thiên Sứ chắc chắn là nghịch lân của Thiên đạo. Tôi đã giết Quang Thiên Sứ, một sự tồn tại kiêu ngạo vạn cổ như ông ta không thể im ỉm mà không làm gì được.
Tôi nhớ lại lời của Quang Thiên Sứ trước khi tôi tiêu diệt thần hồn cô ta, cô ta đã nói rằng mình sẽ không bao giờ chết đi.
Mỗi người chỉ có một linh hồn, thậm chí có là thiên sứ thì cũng không ngoại lệ.
Những gì còn sót lại khi Ma Đạo Tổ Sư Nhất Khí Hóa Tam Thanh chẳng qua chỉ là hai hình ảnh phản chiếu thần niệm của ông ấy, mà tàn hồn cuối cùng của ông ấy đã trở về với thiên địa trong Trấn Hồn Quan rồi. Mà đó cũng là thật sự chết đi bởi vì Thiên đạo đã nắm bắt được sức mạnh của Thiên Tặc Tinh.
Đạo Tổ không chết, sức mạnh của Thiên Tặc Tinh sẽ không bao giờ rơi vào tay Thiên đạo.
Trong trận chiến Vực Trả Hồn, những gì tôi nhìn thấy trong Cờ Chiêu Hồn là tàn dư ý chí cuối cùng của ông ấy, hiện thực thì từ lâu đã bị tiêu diệt.
“Nguyên Duệ, Quang Thiên Sứ nói với anh rằng ả sẽ không chết, nhưng anh thật sự nghĩ không ra lý do mà ả có thể sống sót." Tôi nói.
"Nhưng cô ta lại càng không có lý do để lừa anh, nếu cô ta nói mình có thể sống sót thì chắc chắn cô ta sẽ sống sót." Nguyên Duệ trả lời vô cùng chắc chắn.
“Sao em lại chắc chắn thế?” Tôi hỏi.
“Tạ Lan, có một chuyện em chưa nói với anh.”
"Chuyện gì vậy?"
"Việc này có liên quan tới Kiêm Hà."
Nguyên Duệ cho biết vào ngày diễn ra trận chiến Thiên Sứ, Kiêm Hà từ đầu đến cuối đều không ra tay.
Cô lặng lẽ đứng đó, từ đầu đến cuối nhìn lên trời theo dõi trận chiến, nhưng lại không hề ra tay, điều này đã thu hút sự chú ý của Nguyên Duệ.
"Mỗi khi có một thiên sứ từ trên trời rơi xuống, ngọn thánh hỏa trong mắt Kiêm Hà sẽ cháy càng dữ dội hơn. Em nghi ngờ..."
“Em nghi ngờ rằng Kiêm Hà có liên quan đến sự tái sinh của Quang Thiên Sứ?"
“Đúng vậy, bởi vì Quang Thiên Sứ đã từng để lại dấu ấn ở sâu trong linh hồn Kiêm Hà.”
“Nhưng điều này cũng không có nghĩa là Quang Thiên Sứ có thể mượn cơ thể của Kiêm Hà mà tái sinh.” Tôi đáp lời.
Cái gọi là dấu ấn linh hồn có lẽ với người khác vẫn khó hiểu, nhưng đối với Sát Phá Lang tam tinh mà nói thì đó là điều đã trải nghiệm qua từ lâu.
Thùy Họa và Tuyết Dương đều trở nên mạnh mẽ hơn nhờ sự trợ giúp của dấu ấn linh hồn trong mệnh cách.
Dấu ấn linh hồn cho phép Thùy Họa và Tuyết Dương trực tiếp sở hữu một phần ký ức của Tham Lang và Phá Quân đời trước, cũng chỉ là một phần ký ức, vì vậy Thùy Họa vẫn là Thùy Họa, Phá Quân là Phá Quân, Tuyết Dương cũng vậy.”