Tôi không biết Kiêm Hà sẽ đi đâu, nhưng tôi biết, sau khi chia tay, tôi sẽ không thể gặp lại cô ấy nữa.
Có lẽ sẽ có một ngày, cô ấy sẽ chiến thắng tâm ma, nhớ được bản thân là đệ tử Ma đạo Vạn Thế Thiên Hồng. Nhưng tới lúc đó, tôi đã không còn là tổ sư của Ma đạo nữa.
Kiêm Hà từng bước tiến vào sông băng, đi tới bờ bên kia. Sương mù lạnh lẽo bao phủ, cuối cùng, người cô cũng biến mất trong làn sương mù lạnh lẽo.
Bao nhiêu yêu hận, sinh tử chỉ trong chớp mắt.
Kiêm Hà, tình yêu của tôi.
Tôi đứng bên bờ sông không động hồi lâu, cho tới khi nước mắt hóa thành băng, mới lãnh đạm rời đi.
"Kiêm Hà đi rồi."
"Đi đâu?" Nguyên Duệ hỏi.
"Cô ấy nói với anh, cô ấy muốn đi tới một nơi mà cô ấy vĩnh viễn sẽ không 'lạc lối', vĩnh viễn sống ở nơi đầy thống khổ."
Nguyên Duệ sửng sốt một lát, sau đó nghẹn ngào nói: "Em biết cô ấy đi đâu."
"Đi đâu?"
"Thái Cổ Ma Giới. Chỉ có Thái Cổ Ma Giới thất lực mới khiến trái tim cô ấy chìm trong thống khổ và hối hận cực độ, vĩnh viễn không giải thoát. Chỉ có ở trong nỗi thống khổ nơi địa ngục, cô ấy mới không đánh mất chính mình, ngăn Quang Thiên Sứ sống lại."
"Chẳng lẽ cô ấy cứ phải tiếp tục chịu đựng thống khổ thế này mãi sao?"
"Đúng. Trừ phi có một ngày cô ấy có thể chuộc lại lỗi lầm của chính mình, mới có thể rời khỏi địa ngục."
"Kiêm Hà có tội sao?"
"Có. Không chỉ là cô ấy, em cũng có tội không thể tha, bao gồm cả Thùy Họa."
Nguyên Duệ nói, nếu như họ không quay lại, Thái Cổ Tam Giới sẽ không nhanh chóng bị diệt như vậy.
Dù việc Thái Cổ Tam Giới bị diệt là việc mà Thiên đạo muốn làm, nhưng sự trở lại của họ đã đẩy nhanh quá trình này.
Nếu Tam Giới vẫn luôn không động, lựa chọn đầu tiên của Thiên đạo sẽ là nhân gian.
Chỉ vì chúng tôi quá lưu luyến với nhân gian, dẫn tới Thái Cổ Tam Giới phải kết thúc vận mệnh trước tiên.
Từ dòng thời gian, chúng tôi làm như vậy không hề sai, bởi Thái Cổ Tam Giới vốn là thuộc về quá khứ của vũ trụ. Nhưng đối với chúng sinh Thái Cổ Tam Giới mà nói, đây là việc cực kì không công bằng.
Họ có quyền lợi được sống, cho dù sống thêm một ngày cũng được.
Kiêm Hà nhận ra tội lỗi của mình nên đã tuyên bố tử vong cho vận mệnh của mình, sẵn sàng chịu đựng nỗi thống khổ luyện ngục để sống tiếp, chỉ để ngăn chặn Quang Thiên Sứ sống lại.
Sức mạnh của Quang Thiên Sứ quá mạnh mẽ. Nếu không phải cô ta nhất quyết muốn hủy huyền quan của tôi mà phóng thương Thiên Tặc, trận chiến Hư Không Giới thắng lợi đã thuộc về cô ta chứ không phải tôi.
Một khi cô ta tái sinh, sẽ không có ai có thể ngăn cản được cô ta nữa.
Bởi vì cô ta hiện tại được gọi là Quang Thiên Sứ, chết rồi được trọng sinh, tên của cô ta cũng được đổi thành Luyện Ngục Thiên Sứ.
Luyện Ngục Thiên Sứ, từ trong địa ngục nhìn lên Thiên Đường.
Có lẽ tương lai cô ta sẽ trở thành Thiên đạo kế tiếp.
Thiên đạo không có lòng tin sẽ thắng được quy luật thiên địa. Có lẽ Thiên đạo đã lên sẵn kế hoạch này khi để cô ta dẫn quân. Quang Thiên Sứ rất có khả năng chính là người kế nhiệm mà Thiên đạo để lại.
"Kiêm Hà đi rồi, anh định khi nào sẽ đi?"
"Em biết anh muốn đi?" Tôi hỏi.
"Ừm. Em biết anh muốn nói tạm biệt, nếu không anh sẽ không ôn nhu như vậy. Gần đây ánh mắt anh giống như một người khác, đặc biệt là khi nhìn Mạt Nhi và Lăng Nhi."
"Vận mệnh Thái Cổ Tam Giới đã kết thúc, mục tiêu tiếp theo của Thiên đạo nhất định là nhân gian. Chúng ta không thể cứ chờ đợi tới lúc đó, buộc phải chủ động ra tay."
"Anh định làm gì?"
"Anh muốn xem xem Thiên Lộ ở đâu, Thiên Quốc lại là nơi nào."
"Anh đi một mình sao?"
"Đi với Thùy Họa." Tôi nói.
"Ôi, tới cuối cùng người có thể đồng sinh cộng tử với anh chỉ có mình cô ấy thôi." Nguyên Duệ thở dài nói.
"Sau khi anh đi, em phải bảo vệ Mạt Nhi và Lăng Nhi thật tốt."
"Biết ngay anh sẽ nói như vậy. Đi đi. Đi tìm cô ấy đi."