Thật sự muốn đi, lại không nỡ từ bỏ.
Mãnh liệt hôn lên môi cô ấy, nụ hôn kéo dài tới khi cả hai không còn ám ảnh nhau nữa mới kết thúc.
Phi kiếm trên không trung, mới nhận được thần niệm từ Nguyên Duệ.
"Tạ Lan. Ba người bọn em ở đây chờ anh trở về."
"Được."
Tôi dùng thần niệm đáp lại cô ấy một tiếng, không dám nhìn lại, phi kiếm bay thẳng tới Thái Cổ Minh Giới.
…
Thái Cổ Minh Giới, vùng đất cực bắc.
Thùy Họa ngồi trên băng phong vương tọa, mặc tuyết phủ đầy người.
Vùng đất m Dương Diệt Tuyệt đã sụp đổ, Thùy Họa trở về với Minh Giới của tử vong.
Quân Hi Di bị tàn sát, thương vong nặng nề khiến lòng cô nặng trĩu, nhưng điều cô không thể buông bỏ nhất chính là cái chết của Phong Chủ.
Chỉ khi Minh Hòa hóa mưa xuân, mới có thể khiến Phong Chủ tái sinh từ trong kí ức, và điều này gần như là không thể. Trừ khi Thiên đạo chết, Tử Thần mới có thể buông xuống Minh Hà Đao.
Tôi đối mặt với gió tuyết, từng bước tiến tới trước vương tọa của Thùy Họa.
Điều khiến tôi ngạc nhiên là Thùy Họa không trả lời ngay, cô ấy dương như đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Trong giấc mơ, Thùy Họa cau mày, tựa hồ như đau đớn không chịu nổi.
Từ khi trở thành Tử Thần, tôi cũng không còn thấy cô ấy cau mày nữa. Cô ấy luôn ở phía trước, bảo hộ đệ tử Ma đạo ở phía sau, mang theo toàn bộ quân uy sát khí.
Chúng tôi chỉ có thể nhìn thấy sự kiêu ngạo bà bướng bỉnh của cô ấy, không thể nhìn thấy những tổn thương mà cô ấy phải chịu đựng.
Sở dĩ cô ấy mất trí nhớ lâu như vậy, là vì nỗi đau vượt quá khả năng chịu đựng của cô ấy.
Thái Sơ Tử Thần của Quỷ Cang, đã không còn bị đau đớn quấy nhiễu, vậy mà trong mơ cô ấy lại cau mày. Tại sao lại như vậy?
Tôi không làm phiền cô ấy, chỉ đứng đó nhìn Thùy Họa đang say ngủ, cẩn thận ghi lại từng biểu cảm của cô ấy cho tới khi gió tuyết rơi đầy người.
"Anh ở đây bao lâu rồi?" Cuối cùng, Thùy Họa cũng tỉnh lại từ trong mơ.
"Vừa tới."
"…Anh thế này mà là vừa tới sao? Sao không gọi em dậy?"
Tôi rũ bỏ lớp tuyết dày trên người nói: "Muốn cùng em bạc đầu."
Khóe môi Thùy Họa lộ ra ý cười, cô ấy đưa hai tay về phía tôi, lười biếng nói: "Tới đây. Nắm tay nhau cùng nhau già đi."
"Sao không thấy quân Hy Di của em?" Tôi ngạc nhiên hỏi.
"Đặt trong huyền quan. Vốn em muốn đem toàn bộ Thái Cổ Minh Giới vào trong huyền quan của em, nhưng lại không nỡ gió tuyết đầy trời này. Em thích băng lạnh và gió tuyết, càng ngày càng thích."
"Thấy em lúc ngủ cứ cau mày mãi. Mơ thấy cái gì rồi?"
"Còn có thể là cái gì, cũng chỉ có chết chóc và hủy diệt, đau đớn và hoài niệm. Lúc tỉnh dậy, em có thể nhìn thấu mọi thứ không vui không buồn. Lúc ngủ luôn có một nha đầu Lâm gia làm hỗn loạn tâm trí em, hủy hoại danh tiếng Thái Sơ Tử Thần của em."
"Đó mới là con người thật của em." Tôi nhịn không được nói.
"Nhưng em như vậy, không có tư cách cùng anh liên thủ chống lại Thiên đạo, phải không?" Thùy Họa nhướn mày hỏi.
"Ừm. Đều trách anh…"
"Được rồi. Ăn cơm mềm nửa đời rồi mà còn nói câu này."
"…Thùy Họa. Sao trước đây chưa thấy qua em lại mồm miệng lanh lợi như vậy?"
"Sao? Anh không thích?"
"Thích."
Thùy Họa đối với việc tôi sẽ đến không hề ngạc nhiên, vì cô ấy đã đợi tôi từ lâu.
Nghe tôi nói về Kiêm Hà, Thùy Họa nói: "Sự lựa chọn của Kiêm Hà là đúng. Tạ Lan, em thật sự đánh giá cao tầm nhìn của anh trong việc lựa chọn phụ nữ. Dù là Kiêm Hà hay Mộ Dung, họ đều đáng để em tôn trọng."
"Trách anh quá đa tình, không chuyên tâm với em."
"Đa tình cũng có chỗ tốt của đa tình. Đều cô đơn như Tạ Mạt Lăng, người đau khổ không phải Phá Quân. Điều em an ủy nhất là tới cuối cùng cũng chỉ có em là người có thể sánh bước cùng anh."
"Em không trách anh kéo em vào chỗ chết sao?"
"Nếu anh thật sự ngu xuẩn như Tạ Mạt Lăng, em sẽ không vì anh rơi nửa giọt nước mắt. Đi thôi. Thiên Lộ không biết ở đâu, vợ chồng ta vừa đi vừa nói."
"Được."