"Nếu Côn thành công hóa Bằng, thì nhân gian sẽ không cần lo lắng bị hủy diệt. Vì Bằng chắc chắn sẽ bảo vệ nhân gian. Cho dù vũ trụ sụp đổ, Côn sẽ gánh vác nhân gian và đi thiên ngoại để tìm kiếm sinh cơ." Tôi nói.
"Không. Tạ Lan, anh quá ngây thơ rồi." Thùy Họa thở dài, lắc đầu nói.
"Sao em lại nói vậy?"
"Em nghi ngờ cái gọi là vũ trụ thiên ngoại chỉ là một vũ trụ đã sụp đổ khác, và nhân gian là hạt giống sinh mệnh sau khi vũ trụ đó sụp đổ. Nếu đúng như vậy thì cho dù Côn có gánh vác cả nhân gian thì cũng không có đường thoát khỏi."
"Không hổ là Thái Sơ Tử Thần. Suy đoán của cô tuyệt đối chính xác. Không có vũ trụ thiên ngoại, tất cả vũ trụ đều đã sụp đổ và bị hủy diệt. Vũ trụ hiện tại của chúng ta chính là nơi duy nhất có sự sống."
Nói xong, một đạo sĩ xinh đẹp xuất hiện trước mặt tôi.
Đạo bào đen trắng, mi mục tao nhã, đứng đó mỉm cười, người đạm như cúc.
"Tham kiến Nam Hoa chân nhân." Tôi và Thùy Họa đồng thời hướng cô ấy hành lễ.
"Những gì Tử Thần nói, chính xác là những gì tôi đã mơ thấy cách đây không lâu."
Nam Hoa nói, ngoại trừ vũ trụ hiện tại của chúng tôi, tất cả các vũ trụ đều đã bị hủy diệt.
Người diệt chúng chính là Hư Không Quân Vương, đại diện cho hắc ám và hư không vĩnh hằng, không ngừng nuốt chửng mọi thứ.
"Cho nên Hư Không Quân Vương so với Thiên đạo còn đáng sợ hơn." Tôi nói.
"Ngươi sai rồi. Hư Không Quân Vương so với Thiên đạo cũng không đáng sợ hơn." Nam Hoa nói.
"Vì sao?"
"Vì Hư Không Quân Vương chính là Thiên đạo!"
Tôi lại kinh ngạc lần nữa, nhưng sau khi suy nghĩ về nguồn gốc của Thiên đạo, tôi phải thừa nhận suy đoán của Thiên đạo rất có lý.
Thiên đạo quá mạnh, tới mức vượt xa bất kỳ thần linh nào khác cùng thời với hắn.
Mà việc Thiên đạo muốn làm lúc này, chính là hủy diệt vũ trụ hiện tại!
Nhưng nếu Thiên đạo chính là Hư Không Quân Vương, hắn làm sao giấu được quy luật thiên địa mà tìm tới vũ trụ này?
Khi tôi hỏi vấn đề này, Nam Hoa nói: "Hư không ở khắp nơi. Thiên đạo đã hơn một lần thay đổi thân phận, không ngừng trốn tránh sự theo dõi của quy luật thiên địa, đồng thời hấp thụ sức mạnh của vũ trụ để khôi phục sức mạnh của mình. Hiện tại năng lực của hắn đã được phục hồi gần như hoàn toàn."
Sự khôi phục hoàn toàn của Thiên đạo là khởi đầu cho sự diệt thế và kết thúc của tất cả.
Vốn dĩ Thiên đạo đã là sự tồn tại vô địch, nhưng giờ hắn đã có thân phận mới, tôi không khỏi lo lắng về trận Chiên Thiên.
"Không cần bi quan vậy đâu. Nếu vũ trụ của chúng ta là nơi tồn tại cuối cùng như Nam Hoa chân nhân nói, thì điều đó có nghĩa là vũ trụ của chúng ta sở hữu sức mạnh nào đó đủ để chống lại Hư Không Quân Vương. Nếu không đã không thể tồn tại cho tới hiện tại." Thùy Họa nói.
"Vậy sức mạnh này là gì?"
Khi tôi hỏi câu này, Nam Hoa và Thùy Họa đồng thời im lặng.
Không ai biết sức mạnh này là gì, kể cả Nam Hoa không có gì không biết.
Trầm mặc một lát, Thùy Họa đột nhiên hỏi Nam Hoa: "Nam Hoa chân nhân, tôi có thể hỏi ngài một vấn đề không?"
"Được thôi. Cô hỏi đi."
"Tôi phải sử dụng sức mạnh của Tử Thần để tìm ký ức của Bằng. Vậy thì ngài làm sao biết được sự tồn tại của Hư Không Quân Vương?"
Nam Hoa không trả lời ngay, thật lâu sau mới thở dài nói: "Tử Thần bệ hạ, cô có thể tìm được ký ức về Bằng, nhưng mà ký ức về ta thì không tìm được phải không?"
"Đúng vậy. Tôi cũng đã thử rồi." Thùy Họa không phủ nhận.
Nam Hoa nói: "Nếu các người muốn ta ở lại cùng nhau chiến đấu với Thiên đạo thì đừng hỏi lai lịch của ta."
"Vì sao?"
"Vì ta sợ nếu ta nói ra, các người sẽ không thể gặp lại ta nữa. Được rồi, thời gian không còn nhiều nữa, chúng ta chia ra mỗi người một đường, tiếp tục làm việc nên làm thôi."
Nói xong, Nam Hoa cáo biệt rồi biến mất.
So với lúc cô tới, dáng vẻ rời đi của cô trông vô cùng u rũ.
Sau một thời gian dài, cuối cùng tôi cũng hiểu được ý nghĩa lời nói của Nam Hoa.
Khi tôi nhìn Thùy Họa, cô ấy cũng đang nhìn tôi. Hai người chúng tôi nhìn nhau mỉm cười, giấu đi sự thật trong lòng.