Khi tôi cùng Thùy Họa du hành xuyên qua thiên hà rộng lớn của vũ trụ để tìm kiếm những bậc chí tôn ẩn giấu, một loạt thay đổi mới đã diễn ra ở nhân gian mà chúng tôi đã bỏ qua.
Đúng như Thùy Họa đoán, lý do khiến vũ trụ của chúng tôi trở thành nơi cuối cùng bị hủy diệt chính là vì chúng tôi sở hữu một lực lượng thần bí và mạnh mẽ nào đó.
Lúc này, lực lượng này bắt đầu hướng tới nhân gian, trái tim của vũ trụ.
Lực lượng thần bí và mạnh mẽ không có nhiều tác động tới nhân gian tam giới, nhưng nó lại mang tới cho những cường giả vốn không thể tiến vào con đường Chiến Thiên do thiếu sức mạnh cơ hội được thăng cấp lên lực lượng chí tôn.
Phần lực lượng này có thể coi là sự phản kích của quy luật thiên địa chống lại Thiên đạo. Hiển nhiên, vũ trụ đã nhận ra sự nguy hiểm và bắt đầu triệu tập các anh hùng của chính mình.
Đông Hải, Quy Khư, đêm trăng tròn, A Lê leo lên Thánh Ma Sơn.
Bất Chu Sơn đã bị tôi luyện chế thành kiếm, Ma đạo hiện tại đã thành lập tổ đình mới trên Thánh Ma Sơn.
Thánh Ma Sơn so với Bất Chu Sơn càng thêm cao lớn, thần thánh uy nghiêm. Ngọn núi đen tuyền, ma ý thuần túy, rất phù hợp với phong cách của Ma đạo.
Ý chí của Yến Tháp và Hi Hòa vẫn bị phong ấn trong núi, phải mất rất nhiều năm để tu luyện linh hồn và tìm thấy cơ duyên thức tỉnh.
Với sự giúp đỡ của Thánh Ma Sơn và Tạ Uẩn, Ngạo Phong đã đoàn tụ với cơ thể rồng của mình và hiện đang ở bên A Lê.
Nhưng nhiều ngày qua, hành vi của A Lê bỗng trở nên bất thường.
Trước đây cô ấy sẽ không bao giờ lạnh nhạt với người xung quanh, nhưng gần đây cô lại đột nhiên im lặng, ngay cả Ngạo Phong cũng bị cô phớt lờ.
Ngạo Phong bối rối không biết phải làm gì trước sự thay đổi đột ngột này của A Lê, Tuyết Dương đang bế quan, cậu ấy cũng không biết phải đi hỏi ai.
Hôm nay, A Lê im lặng leo lên Thánh Ma Sơn, khó được dịp mở miệng.
"Ngạo Phong. Tới lúc em phải đi rồi." A Lê nhìn Ngạo Phong nói.
"Em muốn đi đâu?"
"Em vốn là Thái Cổ Nguyệt Thần. Hiện tại, Nguyệt Thần Tộc ở Thái Cổ Thần Giới đã tận diệt. Em nhất định phải trả thù cho họ."
"Em đã thức tỉnh rồi sao?" Ngạo Phong kinh ngạc hỏi.
"Ừm. Số mệnh của Phong Thần đã viên mãn, em không còn bị ràng buộc ở nhân gian nữa."
Sự thức tỉnh của Phong Chủ đến từ cái chết của Vũ Sư Huyền Minh. Trong khi sự thức tỉnh của A Lê tới từ sự tận diệt của Nguyệt Thần Tộc.
Điều khác biệt với Phong Chủ chỉ một bước đăng thiên đã chạm tới Thái Sơ, nhưng Thái Sơ lại không có Nguyệt, A Lê phải từ từ thức tỉnh ở Thái Cổ Thần Giới.
Nhưng nhờ sức mạnh thần bí của vũ trụ, nguyệt tượng của A Lê đã thay đổi rất nhiều. Nếu như có thể biểu hiện thành công nguyệt tượng ở Thái Cổ Thần giới, sức mạnh sẽ trực tiếp được thăng cấp lên bậc chí tôn.
Thái Cổ Nguyệt Thần đã có hai thần diện, được gọi là Quang Diện Nguyệt và Ám Diện Nguyệt.
Lúc này, A Lê được dẫn dắt bởi lực lượng bí ẩn của vũ trụ, tìm thấy thần tính của mặt trăng trong thế giới cổ, cũng chính là nguyệt tượng thứ ba của mặt trăng.
Rất nhiều bình diện thế giới đều có huyền thoại và truyền thuyết về mặt trăng, quang năng có thể chiếu ra ánh sáng bảy màu, mặt trăng cũng có thể chiếu ra thất sắc.
Ví dụ như trăng máu được người sói tế bái, chính là một trong số đó.
Nhưng màu sắc dù có thay đổi thế nào, vẫn không thể thoát khỏi hai mặt sáng tôi. Vì vậy Thái Cổ Nguyệt Thần đã kế thừa toàn bộ thần tính của mặt trăng trong vũ trụ hiện tại, có thể dùng nó để phong thần.
Lúc này được dẫn dắt bởi lực lượng bí ẩn của vũ trụ, A Lê đã thức tỉnh được thần tính thứ ba của mặt trăng.
Trong thế giới cổ xưa, có những vị thần vĩ đại, U Huỳnh và Chúc Chiếu, đồng dạng cũng có Cổ Nguyệt.
Sau khi thế giới cổ xưa sụp đổ, Thiên đạo cũng là một số trong ít đáng chí tôn may mắn thoát khỏi trừng phạt của quy luật thiên địa. Nhưng Cổ Nguyệt không được bảo tồn, ngược lại còn bị Thiên đạo cấm chế, ném vào trong dòng sông thời gian dài đằng đẵng, trở thành biểu tượng kí ức mờ nhạt.
"Thiên đạo tại sao lại cấm chế Cổ Nguyệt?" Ngạo Phong hỏi.
"Bởi vì Cổ Nguyệt sở hữu thần tính thứ ba của mặt trăng, có thể ảnh hưởng tới chúng sinh vạn vật, nên ngay cả Thiên đạo cũng rất sợ nó. Nên vào ngày hủy diệt thế giới, khi Cổ Nguyệt đang ở trạng thái suy yếu, đã bị phong ấn và ném vào dòng sông thời gian."
"Thần tính thứ ba của mặt trăng là gì?"
"Em không biết. Chỉ khi em ngưng tụ thành công nguyệt tượng thứ ba mới có thể hiểu được thần tính của nó là gì. Nhưng bất kể là gì, em tin em sẽ có tư cách chống lại Thiên đạo."
"Giống như Thái Sơ Tử Thần và Thái Sơ Phong Thần?"
"Ừm."
Thế giới của chúng tôi có thể tái sinh sau khi bị hủy diệt, hoặc thậm chí là được xây dựng lại sau khi bị sụp đổ, chính là nhờ sự tồn tại của quy luật thiên địa.
Thiên địa rộng lớn, không thấy điểm dừng. Nhật Nguyệt tuần hoàn, lặp đi lặp lại.
Cái gọi là sức mạnh thần bí của vũ trụ, thực chất là ám chỉ ý chí của bản thân quy luật thiên địa.
Hiện tại quy luật thiên địa đang cảm nhận được khủng hoảng to lớn từ Thiên đạo. Để ngăn vũ trụ biến thành khoảng không vô tận và bước vào trạng thái hủy diệt tận cùng, không thể không triệu tập ý chí và thần tính mạnh mẽ để đoàn kết chiến đấu chống lại Thiên đạo.
Nó đã vớt lấy những dấu hiệu của mặt trăng của Cổ Thế Giới từ dòng sông thời gian, sử dụng điều này như một cơ hội để thúc đẩy sự thức tỉnh của A Lê.
"A Lê. Anh có thể cùng em tới Thái Cổ Thần Giới được không?" Ngạo Phong nhìn gương mặt người yêu, nghiêm túc hỏi.
"Không thể. Quy Khư cần anh, nhân gian cũng cần anh."
"Nhưng anh cần em."
"Tên ngốc này. Chúng ta nào có phải sinh li tử biệt đâu. Đừng quên thiên diệt chúng sinh, chúng sinh diệt thiên. Trận chiến cuối cùng, chúng ta sẽ chung tay chiến đấu với Thiên đạo."
"A Lê…" Ngạo Phong hít một hơi thật sâu, ôm A Lê vào lòng.
A Lê bay thẳng từ đỉnh Thánh Ma Sơn tới bầu trời đầy sao rộng lớn. Sau khi cô rời đi, Ngạo Phong thật lâu vẫn không chịu rời đi.
Từ đó trở đi, mỗi khi màn đêm buông xuống, Ngạo Phong đều từ đỉnh núi nhìn lên, chờ đợi người yêu của mình xuất hiện từ giữa vầng trăng.
…
Thái Cổ Thần Giới, sau khi trận chiến Thiên Sứ kết thúc, đêm muộn ở Thái Cổ Thần Giới ngày càng dài, khí hậu ngày càng lạnh.
Trên trời không có Nhật Nguyệt tinh tú, chỉ có một mảnh đêm tối nặng nề.
Thần lực của chúng thần ngày càng suy giảm, những thần tộc còn sống chỉ có thể sống từng ngày trong thống khổ, vì họ không nhìn thấy hi vọng.
Một đêm đó, Nguyên Duệ đang say ngủ bị Tạ Mạt đánh thức.
"Sao vậy Mạt Nhi?" Nguyên Duệ hỏi.
"Mẹ. Chúng ta nhanh đi ra ngoài đi?"
"Nửa đêm rồi còn ra ngoài làm gì?"
"Đi xem là biết thôi."
Nói xong, đôi chân trần của Tạ Mạt vội vã chạy ra ngoài.
Chăm chú nhìn lên bầu trời đêm.
Trong đêm tối nặng nề, một ánh sáng yếu ớt được sinh ra.