Đêm khuya trăng lạnh, nỗi buồn đau đớn bị kìm nén trong lòng.
Nó đè nặng lên trái tim của chúng sinh trong Thần Giới, nuốt chửng niềm hy vọng nhỏ nhoi của họ.
Tuy nhiên, chỉ đêm nay, một ánh sáng mờ nhạt đã được sinh ra trong màn đêm u tối.
U Huỳnh là thánh thú Thái m, cũng là người cực kỳ nhạy cảm với các nguồn sáng, vì vậy Tạ Mạt là người đầu tiên cảm nhận được sự ra đời của ánh sáng.
Tạ Mạt dẫn Nguyên Duệ ra khỏi phòng ngủ, đi tới quảng trường điện Chiến Thần.
Ánh sáng mờ nhạt này chiếu thẳng vào cố hương của tộc Nữ Thần Hắc Ám, cũng là quê hương của tộc Nguyệt Thần.
Nhưng vì A Lê vẫn ở nhân gian, nên tộc Nguyệt Thần Tộc không thể phục hưng như các thần tộc khác.
Đôi khi người dân tộc Nguyệt Thần cũng bị những tộc khác hấp thụ, dẫn đến thần tính của tộc Nguyệt Thần gần như không tồn tại tại Thần Giới.
Ánh sáng trông rất yếu ớt, cần rất nhiều linh lực mới có thể nắm bắt được vị trí của nó.
Ngay khi Nguyên Duệ đang bế Tạ Mạt, hướng mắt nhìn về phía đông, một vị tế tư cấp cao còn sống sót của Quang Minh thần tộc đã tiến chỗ cô.
Trong cuộc chiến chống lại thiên sứ, có rất nhiều dũng sĩ của Quang Minh thần tộc may mắn sống sót đến ngày hôm nay, bởi vì sức công phá của ánh sáng thánh của kẻ địch lên họ được tính là yếu nhất.
Tuy nhiên, hầu như tất cả các dũng sĩ còn sống sót của Quang Minh thần tộc Tộc đều bị ánh sáng sám hối thiêu rụi đôi mắt, buộc họ từ giờ phải sống trong bóng tối, không bao giờ còn cơ hội nhìn thấy ánh sáng nữa.
Người ngoại lệ duy nhất chính là vị tế tự cấp cao đang đi tới chỗ cô, bởi vì cả đời bà ấy chưa bao giờ rời khỏi thần điện Quang Minh, nên trong lòng bà ấy không hề có chút ác niệm nào.
Ánh sáng sám hối sẽ chỉ đả thương những kẻ đã phạm phải một tội lỗi tày trời nào đó, nhưng bà ấy là người có tâm hồn trong sáng nhất trong Thái Cổ Thần Giới.
“Bái kiến Chiến Thần bệ hạ.” Tế tự cấp cao của Quang Minh thần tộc cúi đầu hành lễ chào Nguyên Duệ.
“ Ừ, Quang Minh tế tự.” Nguyên Duệ lịch sự gật đầu, đáp lại lời chào.
“Bệ hạ cũng cảm nhận được tia khúc xạ ánh sáng mờ nhạt từ phía đông xa xôi phải không?” Quang Minh tế tự hỏi.
“Người đầu tiên cảm nhận được nó là Tạ Mạt.” Nguyên Duệ vừa nói vừa vuốt ve vỗ về mái tóc của Tạ Mạt đang nép người vào cô.
“Ồ, vậy bệ hạ có biết nguồn gốc của ánh sáng này không?”
“Mong Quang Minh tế tự chỉ giáo cho.” Nguyên Duệ khiêm tốn nói.
“Đó là cố hương của tộc nữ thần Hắc Ám, và là nơi sinh của Nguyệt Thần. Nếu ta đoán không lầm, tia sáng này đại diện cho thần tính của Thái Cổ Nguyệt Thần.”
“Thái Cổ Nguyệt Thần? Không, không thể nào. Thái Cổ Nguyệt Thần vẫn còn ở nhân gian, cô ấy là đệ tử của Ma đạo ta, với tình hình bây giờ, cô ấy không thể nào rời bỏ nhân gian, để đến Thần Giới, huống chi, Thần Giới sớm đã mất đi di sản kế thừa của tộc Nguyệt Thần từ lâu rồi.”
“Thái Cổ Nguyệt Thần đã viên tịch, Thần Giới quả thực đã mất đi truyền thừa của tộc Nguyệt Thần, nhưng ta có thể chắc chắn, tia sáng này quả thực có liên quan đến Nguyệt Thần.”
“Tại sao bà lại nói vậy?”
“Xin Chiến Thần bệ hạ dẫn ta tới vùng đất cội nguồn của tộc Nguyệt Thần.”
Nguyên Duệ còn chưa kịp mở miệng, thì Tạ Mạt đã nói: “Mẹ, con cũng muốn đi.”
“Được, ta sẽ đưa bà tới đó ngay.”
Sau cuộc chiến chống lại thiên sứ khốc liệt, thần lực của các vị thần bị suy yếu trầm trọng, vị Quang Minh tế tự này cũng mất khả năng phi hành.
Nguyên Duệ dùng thần niệm gọi Thuần Quân, nhờ cô ấy chăm sóc Tạ Lăng vẫn đang ngủ say trong phòng, sau đó triệu hồi một chiếc cờ ngũ hành, đưa ba người họ bay thẳng về phía đông.
Trước khi mặt trời mọc là khoảng thời gian đen tối nhất, Tạ Mạt liên tục nép mình co ro trong vòng tay Nguyên Duệ để tránh hơi lạnh thổi qua người.
Cờ ngũ hành bay cực nhanh, không mất quá nhiều thời gian đã đến vùng đất cội nguồn của tộc Nguyệt Thần. Họ đứng trên mặt đất, rồi nhìn lên bầu trời, vừa hay bắt gặp ánh sáng mờ nhạt trên đỉnh đầu.