Ánh sáng so với lúc trước còn rõ hơn một chút, nhưng vẫn khá mờ nhạt trong bóng tối, không đủ sức xuyên qua lớp mây mù dày đặc.
“Thần tính của Nguyệt Thần quá yếu, chúng ta phải nghĩ cách giúp đỡ cho Nguyệt Thần thôi.” Quang Minh tế tự sốt sắng nói.
“Chúng ta phải làm gì đây?”
“Nếu chúng ta có thể tìm thấy điện Nguyệt Thần thì tốt rồi.”
“Điện Nguyệt Thần đã bị phá hủy trong trận chiến đối đầu giữa Thái Cổ Thần Giới và Thiên Đạo rồi. Làm gì còn điện Nguyệt Thần nữa?” Nguyên Duệ trầm giọng nói.
“Có lẽ, chúng ta có thể tìm được một hòn đá mặt trăng, chỉ cần có di tích còn sót lại của điện Nguyệt Thần là được.”
“Được rồi, hãy thử tìm nó thôi.”
Nguyên Duệ gắng sức phóng ra vô số thần niệm, lấy vị trí cô ấy đang đứng làm trung tâm, rà soát mọi phương hướng, nhưng lại không phát hiện được chút manh mối nào.
Sau đó cô ấy triệu hồi phân thân Mậu Thổ, đi sâu xuống lòng đất xem xét, nhưng vẫn không tìm thấy bất kỳ tin tức gì về điện Nguyệt Thần.
Quang Minh đại tế tự quỳ xuống thành khẩn hôn mặt đất, nhưng lại không có chút manh mối nào liên quan đến đá ánh sáng mặt trăng.
Ngay lúc hai người đang nhìn nhau lắc đầu cười khổ, Tạ Mạt cúi người nhặt một hòn đá đen dưới đất lên, rồi ngẩng đầu nói với Nguyên Duệ: “Mẹ ơi, đây là đá mặt trăng nè.”
“Con gái ngốc nghếch à, đá mặt trăng sẽ tỏa sáng và trong suốt như pha lê. Thứ con cầm trong tay không phải là đá mặt trăng đâu.”
“Không phải đâu, con có thể cảm nhận được sức mạnh của mặt trăng trong viên đá này, chính là đá mặt trăng đấy.” Tạ Mạt nghiêm túc nói.
Nói xong, Tạ Mạt đưa viên đá đen xì trong tay cho Nguyên Duệ.
Vạn vật trên đời đều có ngũ hành, sau Nguyên Duệ cảm nhận được sức mạnh yếu ớt trong viên đá, thì ngay lập tức kinh ngạc không nói nên lời.
Có hai loại đá, một loại là vàng, loại còn là đất.
Viên đá đen xấu xí này trông có vẻ bình thường, nhưng lại không hề nằm trong ngũ hành.
Sau đó, Nguyên Duệ đưa viên đá đen cho Quang Minh tế tự.
Quang Minh tế tự cầm viên đá đen trong tay quan sát kỹ càng một hồi, cuối cùng hôn nó bằng môi.
“Chiến Thần bệ hạ, thánh nữ nói không sai, đây quả thực là một viên đá mặt trăng, ta có thể cảm nhận được dấu vết ánh sáng bên trong nó.”
“Thế tại sao đá mặt trăng lại có màu đen thui chứ?” Nguyên Duệ hỏi.
“Bởi vì ánh sáng của nó đã cạn kiệt.”
Nói xong, Quang Minh tế tự đứng thẳng lên, bắt đầu sửa soạn lại quần áo của mình.
Sau đó bà ấy kính cẩn cúi đầu, hành lễ với Nguyên Duệ nói: “Chiến Thần bệ hạ, mong rằng sự hy sinh của ta hôm nay sẽ đổi lại sự bảo hộ dành cho Quang Minh thần tộc trong tương lai.”
“Bà muốn làm gì vậy?”
“Trong giấc mơ, ta được ánh sáng yếu ớt triệu hồi đến, nên ta mới tới điện Chiến Thần tìm Bệ Hạ. Sau khi nhìn thấy viên đá mặt trăng này, rốt cuộc ta cũng hiểu nhiệm vụ của mình chính xác là gì. Quang Minh thần tộc đã không còn khả năng nhìn thấy ánh sáng nữa. Hãy để ta cung cấp chút thần tính cuối cùng của thần Quang Minh vào viên đá mặt trăng này, dùng nó để triệu hồi Nguyệt Thần trở về.”
“Hãy nói cho ta biết tên của bà.”
Nguyên Duệ là người thông minh đến mức nào, cô ấy ngay lập tức hiểu được ý nghĩa của hai từ hy sinh trong lời của Quang Minh tế tự.
Cô ấy tất nhiên không ngăn cản Quang Minh tế tự hiến tế cho ánh sáng, cô ấy chỉ muốn nhớ tên của bà ấy, để thế hệ mai sau sẽ luôn khắc ghi những gì bà ấy đã hy sinh cho Thần Giới.
“Tên của ta là gì không quan trọng, Bệ hạ chỉ cần biết ta sinh ra ở Nguyệt Ảnh Cốc là được rồi.”
“Bà là con dân của Nguyệt Thần tộc sao?” Nguyên Duệ mở to mắt, kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, ta là con dân của Nguyệt Thần tộc duy nhất còn sống và mang huyết thống kế thừa từ đời trước, nhưng ta đã dùng cả đời mình để phụng sự cho thần Quang Minh.”
Khi bà ấy nói lời này, trên mặt Quang Minh tế tự lộ ra vẻ tiếc nuối, nhưng khi bà ấy nhìn vào viên đá mặt trăng trong tay, sắc mặt bỗng chốc thay đổi, ánh mắt lóe lên vẻ kiêu ngạo.
Viên đá mặt trăng này đã trở nên xấu xí và xỉn màu, không còn cảm nhận được thần tính của Nguyệt Thần nữa.
Quang Minh tế tự dùng cả đời phụng sự cho thần Quang Minh nhằm cầu mong được ban cho một chút ánh sáng, chỉ cần bà ấy truyền tia thần tính này vào trong đá mặt trăng, sẽ giúp đá mặt trăng khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Bây giờ thần Quang Minh đã hy sinh anh dũng trong trận đấu bảo vệ Thần Giới, chút dấu ấn thần tính cuối cùng này cũng nên dùng để bảo vệ con dân tộc thần Quang Minh, vì vậy Quang Minh tế tự mới cầu xin Nguyên Duệ dang tay để bảo vệ tộc thần Quang Minh.
Quang Minh tế tự nhẹ nhàng cầm viên đá mặt trăng trong tay, ngẩng đầu thành kính ngắm nhìn ánh sáng mờ nhạt trên bầu trời tối đen, nhắm mắt lại, bắt đầu đọc những câu chú ngữ cổ xưa.
Bà ấy đọc đến đâu, thì nguồn ánh sáng trên người bà ấy dần dần hội tụ vào cánh tay của bà ấy, sau đó truyền từ cánh tay xuống lòng bàn tay, và cuối cùng truyền hết vào đá mặt trăng.
Viên đá mặt trăng đen ngòm không ngừng nuốt chửng nguồn sáng, dần dần sáng lên, cuối cùng biến thành một viên nguyệt thạch trong suốt không tì vết.
Thật không may, Quang Minh tế tự đã không còn cơ hội tận mắt nhìn thấy đá mặt trăng tỏa ra ánh sáng rực rỡ thêm một lần nữa, bởi vì bà ấy mãi mãi nhắm mắt rồi.
Dấu ấn thần tính cuối cùng của thần Quang Minh đã hòa nhập vào sinh mệnh của bà ấy, điều đó có nghĩa là bà ấy sẽ chết nếu như mất đi thần tính.
Nguyên Duệ bế Tạ Mạt cúi đầu hành lễ với Quang Minh tế tự, khi cô ấy ngẩng đầu nhìn lên lần nữa, tia sáng yếu ớt vẫn luôn bị màn đêm dày đặc ngăn cản ban nãy, giờ đây cuối cùng cũng xuyên qua màn đêm, bắn thẳng đến chỗ đá mặt trăng trong tay Quang Minh tế tự.
Lúc đầu nó chỉ là một tia sáng mỏng manh, nhưng nó dần dần ngưng tụ, cuối cùng biến thành một cột sáng khổng lồ, che khuất lấy Quang Minh tế tự.
Nguyên Duệ men theo chùm sáng và nhìn thấy khuôn mặt A Lê, đang từ từ chậm rãi hạ mình xuống mặt đất...