Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1443 - Chương 1443: Tham Lang Kim Ngao (1)

Chương 1443: Tham Lang Kim Ngao (1) Chương 1443: Tham Lang Kim Ngao (1)

A Lê từ trên trời giáng xuống, đứng trước mặt Quang Minh tế tự.

Đưa tay chạm vào đôi gò má xinh đẹp của Quang Minh tế tự, để lại biểu tượng mặt trăng trên trán bà ấy.

Dấu ấn mặt trăng nuốt chửng lấy toàn bộ ánh trăng, cơ thể của Quang Minh tế tự biến đổi, hóa thành một kiệt tác điêu khắc mặt trăng, mãi mãi tồn tại theo thời gian.

A Lê là đệ tử của Ma đạo, còn Nguyên Duệ là chủ mẫu của Ma đạo.

Nhưng vào lúc này, khi A Lê đối mặt với Nguyên Duệ, lại phóng ra luồng thần niệm của kẻ bề trên.

Thần lực cuộn trào như sóng dữ, dường như chỉ cần giơ một ngón tay đã có thể dời non lấp biển.

Sâu thẳm trong đôi mắt trong suốt của cô ấy còn ẩn chứa sát ý vô tận, ngay cả người đạt được cảnh giới như Nguyên Duệ cũng không dám nhìn thẳng vào mắt cô, làm đứa nhỏ Tạ Mạt càng thêm thấp thỏm sợ hãi.

“Xin bái kiến Nguyệt Thần đại nhân.” Nguyên Duệ hít một hơi thật sâu, rồi lịch sự nói.

A Lê nghe xong thì im lặng không có trả lời, phóng người bay lên không trung, dùng thần niệm rà soát toàn bộ Thần Giới.

Một cảm giác buồn bã và tức giận bao trùm cơ thể và tâm trí cô ấy, khuôn mặt cô trở nên lạnh lùng và dữ tợn, đôi mắt cô ấy chuyển thành màu đen tuyền, mái tóc đen mềm mại xinh đẹp uốn lượn, quấn lấy nhau rồi biến thành những con rắn đen điên cuồng đáng sợ.

Trăng, sự báo thù của mặt trăng, sự điên cuồng hoang dại của mặt trăng.

“Phong Thần đang ở đâu?” A Lê lạnh giọng hỏi.

“Phong Thần đã viên tịch rồi.” Nguyên Duệ u rũ đáp.

“Xem ra ta đã đến muộn rồi. Mà thôi, dẫu sao Nguyệt Thần sinh ra chính là để báo thù, ta nhất định phải báo thù cho Phong Thần!”

Nói xong A Lê giơ tay chỉ thẳng lên trời. Bầu trời tối tăm u ám lập tức nứt ra làm đôi, một vầng trăng đen ngòm xuất hiện giữa màn đêm.

Mặt trăng màu đen mờ phản ánh nỗi buồn man mát của Thần Giới, thổi bùng lên ngọn lửa hận thù đẫm máu.

Cơn giận dữ đã đốt cháy mặt trăng đen, cuối cùng chuyển sang màu đỏ và biến thành mặt trăng máu. Mặt trăng máu lơ lửng giữa bầu trời, toàn bộ Thần Giới chìm trong màu đỏ tươi, biến thành nó thành một thế giới tràn ngập mùi máu.

Giữa màn trời đỏ thẫm, A Lê nhảy điệu cửu bộ, thế giới rung chuyển dữ dội theo từng bước nhảy uyển chuyển xinh đẹp của cô ấy.

Sau đó cô ấy triệu hồi cốt cung, kéo ​​một con rắn đen trên tóc xuống, biến nó thành một mũi tên sắc bén, đặt lên dây cung.

Dùng hết sức lực bắn một mũi tên vào khoảng không vĩnh cửu.

Mũi tên này tượng trưng cho cơn thịnh nộ của Nguyệt Thần, mang theo cơn thịnh nộ của cả hai thế giới.

Ngay khi mũi tên rời khỏi dây, đánh bay tất cả mùi máu tanh đang bao trùm Thần Giới.

Nguyên Duệ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tạ Mạt, im lặng ngẩng đầu quan sát A Lê đang lơ lửng giữa bầu trời.

“Mẹ ơi, mũi tên đó bay đi đâu vậy?”

“Mẹ không biết nữa.”

“Đến mẹ cũng không thể nhìn thấy đích đến của mũi tên đó sao ạ?”

“Mẹ không thể thấy mũi tên của cô ấy nhắm tới đâu, nhưng mẹ có thể chắc chắn một điều.”

“Chuyện gì ạ?”

“Ai nhìn thấy mũi tên này đều sẽ hiểu Nguyệt Thần của thế giới cổ xưa đã quay trở lại báo thù rửa hận.”

A Lê quyết định không ở lại Thần Giới, sau khi dùng một mũi tên sắc bén xua tan nỗi buồn ảm đạm của Thần Giới, cô ấy đã rời khỏi Thần giới.

Trước khi rời đi, A Lê tháo mặt dây chuyền khắc hình đá mặt trăng trên cổ ra đưa cho Tạ Mạt.

Rồi miệng nói một câu duy nhất với Nguyên Duệ: “Con bé rất giống cha mình.”

Sau khi A Lê rời đi, Nguyên Duệ giúp Tạ Mạt đeo mặt dây chuyền hình đá mặt trăng vào cổ.

“Mẹ ơi, chị ấy quen cha con sao?”

“Tất nhiên rồi, cô ấy từng là xạ thủ mạnh nhất của Ma đạo đấy.”

“Còn bây giờ thì sao ạ?”

“Mẹ không biết nữa, nhưng mẹ tin chỉ cần Ma đạo còn tồn tại, cô ấy mãi mãi là đệ tử vạn kiếp thiên hồng của Ma đạo chúng ta.”

A Lê rời đi, đi vào vực sâu khoảng trống của vũ trụ để tìm kiếm những ký ức về mặt trăng trong thế giới cổ xưa.

Thế giới cổ xưa đã diệt vong từ lâu, nhưng mà, rất nhiều cường giả chí tôn còn sống sót là tín đồ của Nguyệt Thần. Họ đã hấp thụ sức mạnh và tâm niệm từ mặt trăng cổ xưa.

Nếu Nguyệt Thần phát động lời kêu gọi, thì tất nhiên sẽ có rất nhiều cường giả chí tôn hưởng hứng và hăng hái tham gia trận chiến.

Mũi tên xuyên qua đám mây mù, ngàn quân vạn mã hô hào chào đón.

Đây là giá trị tuyệt vời của mũi tên do chính tay A Lê bắn ra.

Bình Luận (0)
Comment