Khi biết Hách Liên Thiên Tôn tử trận, dòng lệ máu không thể ngừng rơi trên gương mặt nữ tướng.
Rất lâu sau đó, cô ấy lau sạch lệ máu, cao giọng hỏi: “Tình hình của cung điện Vô Danh thế nào?”“Tham Lang Thiên Tôn bày mưu tính kế đã bố trận Vạn Tiên ạ.
”“Tốt.
Có Vạn Tiên trận, dù hôm nay chúng ta có phải chết cũng phải khiến kẻ thù trả giá gấp mười lần.
Các ngươi có sẵn sàng chiến đấu đến cùng với ta không?”“Chiến!”“Chiến!”“Chiến!”Đại quân của Ma đạo vốn đã thương tích đầy mình, toàn thân đẫm máu, nhưng khi nghe nữ tướng một lần nữa nói ra hai từ “tử chiến” liền lộ rõ ý chí chiến đấu kinh thiên.
Cùng lúc này, đại quân của Nhân đạo cũng phát lệnh bao vây cuối cùng.
Tàn quân của Ma đạo tập kết lại với nhau, tấn công về phía đội quân bao vây đầu tiên của Nhân đạo.
Thực lực chênh lệch, tàn quân của Ma đạo không sợ chết, cuối cùng, sau một trận chém giết đã bị đại quân của Nhân đạo trảm hết toàn bộ.
Nữ tướng kia cho đến khi chết, trong tay vẫn luôn nắm chặt ngọn cờ chiêu hồn, cho dù lá cờ chiêu hồn đã bị tàn phá hầu như triệt để.
Trận chiến kết thúc, đại quân của Nhân đạo thu dọn chiến trường, sau khi phân biệt đâu là phe địch, đã mang thi thể của những người trong Ma đạo ném xuống đầm nước đen.
Nước trong đầm vốn dĩ trong và sạch, nhưng sau khi thi thể xuống thì nước đã hóa thành màu đen kịt.
Sau đó thời gian trôi qua, chiến trường tử địa phục sinh, cỏ cây lại phát triển và xanh tươi, chỉ có đầm nước đen vẫn như trước đen như mực, chứa đựng vô vàn tử ý và tàn niệm chiến hồn.
Mỗi khi trời mưa, hoặc vào lúc trời nhá nhem tối, nơi này vẫn có thể nghe thấy âm thanh của trận chiến một cách chân thật, người dân Miêu Cương cho rằng đây chính là âm binh đi qua… Nhưng lại không biết, dưới đầm nước đen kia, xương trắng chất cao như núi, tử thi đầy dưới đáy.
Không biết đã bao nhiêu năm trôi qua, trong đống xương kia phát ra ánh sáng lấp lánh, một bộ hài cốt chi chít vết sẹo và gần như phân mảnh loạng choạng đứng dậy.
Bạch Cốt ác tướng sau khi chết, anh linh không tiêu tán mà còn thức tỉnh linh thức.
Tuy nhiên, mặc dù có linh thức, nhưng vì lúc còn sống, cô ấy đã chịu phải vô số đòn tấn công pháp thuật nên xương cốt không cách nào thành hình được, hơn nữa còn ở dưới đầm nước đen bị cao thủ của Nhân đạo phong ấn kết giới.
Cô ấy chỉ biến đầm nước đen thành tử địa kinh hoàng, kẻ xâm phạm sẽ phải chết.
Lại không biết bao nhiêu năm trôi qua, linh thức của Bạch Cốt ác tướng vì suy kiệt mà chết, chỉ để lại một viên chứa đầy ắp tàn niệm chiến hồn, đó là viên Anh Linh Đan nguyền rủa mọi sinh linh.
Một màn này đều là ảo ảnh mà Anh Linh Đang gây ra trong tiềm thức của tôi, cũng chính là ký ức còn lại của Bạch Cốt ác tướng.
Sau khi ảo ảnh biến mất, bởi vì tôi chiếm đoạt viên Anh Linh Đan của Bạch Cốt ác tướng mà trong tiềm thức của tôi, cô ấy lại một lần nữa khơi dậy binh lính.
Lúc này, Bạch Cốt ác tướng đang đứng ngay trước mặt tôi, phía sau cô ấy, tàn niệm chiến hồn đã hóa thành vô số bạch cốt chiến binh, ba đạo quân đều oán hận tấn công về phía một người một mạng là tôi.
Do đạo hành hiện tại của mình, cho dù Bạch Cốt ác tướng không tự mình ra tay, chỉ dựa vào những chiến binh bạch cốt thôi thì cũng đủ đem tôi đi trảm rồi.
Chỉ cần cô ấy ra lệnh, tôi liền thần thức tiêu tán, thân tử đạo tiêu ngay.
Điểm mấu chốt là, bất luận là Bạch Cốt ác tướng hay đoàn chiến binh bạch cốt kia, tất cả bọn họ đều không còn linh thức, toàn bộ ký ức của bọn họ đều cùng với những ảo ảnh lúc nãy tan biến hết rồi.
Bọn họ không còn là đệ tử của Ma đạo nữa, mà họ hiện tại chính là kẻ thù không đội trời chung với mọi sinh linh.
Những vết đao chém trên bộ xương tàn tạ của Bạch Cốt ác tướng vẫn còn rõ mồn một, mà tôi lúc này lại không thể nào làm ngơ trước sự hiện diện của cô ấy được nữa, bởi vì cô ấy đã dùng một giọng nói lạnh băng hô to mệnh lệnh: “Giết!”Theo sau mệnh lệnh của Bạch Cốt ác tướng, liền có vô số chiến binh ác tướng tiến về phía tôi mà giết.
Sát ý cuồn cuộn, chịu sự tấn công của sát ý cực lớn, thần thức của tôi bắt đầu run sợ, như đứng trên bờ vực của sự tan vỡ và sụp đổ.
Khi thần thức chưa đạt đến nguyên thần, thần thức sẽ không thể thoát khỏi sự trói buộc về cảm xúc và ham muốn, do đó thần thức sẽ trở nên sợ hãi và lạc lối.
Cho dù không trực tiếp bị công kích, chỉ cần sát ý ngút trời của các chiến binh kia cũng đủ khiến tôi kinh hãi, thần thức ly tán.
Thần thức tiêu tán mất rồi, thôi xong, rất nhanh thôi sẽ không còn Tạ Lan trên cuộc đời này nữa rồi má ơi.
Thời khắc này, gì mà thần chú thiền định Khương Tuyết Dương dạy cho tôi cũng không mảy may có tác dụng nữa, với tu vị của tôi hiện tại, tôi căn bản không làm nổi loại chuyện xem thường sống chết đâu.
Ngay khi thần thức của tôi sắp sụp đổ tới nơi, đột nhiên trong não tôi hiện lên bóng lưng cao lớn của Ma Đạo Tổ Sư lúc ở trong cỗ quan trấn hồn.
Tạ Lưu Vân từng nói qua, sau khi Ma Đạo Tổ Sư xé tan hư không, một bước bước ra khỏi cỗ quan trấn hồn sẽ đối diện với sự hủy diệt triệt để.
Nhưng bóng lưng của ông ta lúc đó lại trông thật tiêu sái, giống như là đi ra ngoài hẹn hò với tình nhân vậy đó.
Giống như lại nói, sống thì sao, chết thì như thế nào, niết bàn thì cũng có làm sao, đạo trời có thể làm gì tôi đâu!Đó dường như là bóng lưng của một người con trai bị bỏ rơi, nhận thua vừa quay đầu rời đi, nhưng lại không có nửa điểm đáng thương hay ủ rũ.
Mà lá cờ chiêu hồn trên lưng ông ta, mặc dù đã ở thời khắc tiêu tan cuối cùng vẫn luôn phần phật hiên ngang! Từ khi tôi bắt đầu đi vào cỗ quan trấn hồn, Ma Đạo Tổ Sư từ đầu đến cuối không hề nói với tôi một lời nào, thậm chí đến nhìn một cái cũng không có.
Mà tôi cũng đã không tiếp nhận kế thừa pháp thuật thần thông của ông ấy, thậm chí đến nắp cỗ quan tài cũng không mở, đến Khương Tuyết Dương còn trách cứ tôi đã tay không mà đi ra từ cỗ quan tài.
Đến lúc này, sát âm của các chiến binh bạch cốt đã đến ngay trước mặt, tôi đột nhiên tỉnh ngộ, tôi vốn không phải tay không mà về, Ma Đạo Tổ Sư đã để lại cho tôi một sự kế thừa trân quý nhất.
Cùng với ngọn cờ chiêu hồn đen đang dần hiện ra trước mắt tôi, thần thức của tôi phát ra dũng khí vô cùng vô tận.
Ngay lập tức, tôi nắm lấy ngọn cờ chiêu hồn trong tay, đối đầu với vô số chiến binh bạch cốt một cách trực diện, dùng toàn lực gầm lên: “Đệ tử Ma đạo, âm hồn trở lại!"