Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 145 - Chương 145: Trên Núi Tây Hà (1).

Chương 145: Trên Núi Tây Hà (1).

Ngay lúc tay tôi cầm lấy cờ chiêu hồn một mình đối mặt với hàng vạn chiến binh bạch cốt, hét gọi quỷ hồn trở về, tôi nhìn thấy họ đột nhiên ngừng tiến về phía trước.

Những đệ tử Ma đạo chết trận, cho dù thần trí đã bị huỷ diệt, nhưng giây phút tôi lấy ra cờ chiêu hồn Ma đạo, họ vậy mà vẫn nhớ rõ.

Thời gian ba nghìn năm dài đằng đẵng, yêu hận tình thù sớm đã không còn tồn tại, những gì của kiếp trước kiếp này cũng đều triệt để rơi vào quên lãng.

Tuy nhiên, họ vậy mà vẫn nhớ được cờ chiêu hồn của Ma đạo.

Đôi mắt tôi đẫm lệ, tầm nhìn trở nên mơ hồ, dường như nhìn thấy tình cảnh trước khi họ xuất trận.

Tướng quân cầm cờ chiêu hồn đứng vững trên điểm tướng đài, bên dưới có hàng vạn hàng nghìn đệ tử binh lính Ma đạo tuyên thệ.

Đó chính là một buổi tối mùa thu tiêu điều xơ xác, Ma đạo sa trường đại điểm binh…Bạch cốt chiến binh đối diện với cờ chiêu hồn dàn trận hùng vĩ, binh khí trong tay ngay ngắn chỉnh tề.

Bạch Cốt ác tướng từ đằng sau tiến tới, từng bước từng bước khập khiễng.

Thân là mãnh tướng Ma đạo, khi còn sống cô ấy đã phải chịu công kích điên cuồng nhất, đến mức cho dù cô ấy đã khai mở linh thức, biến thành Bạch Cốt ác tướng, mà vẫn như cũ không có cách nào đi lại như bình thường được nữa.

Tư thế đi đứng của cô ấy rất đặc biệt, đi trước một bước, rồi sau đó lại kéo nửa thân thể nghiêng về phía trước, như muốn kéo bản thân tiến lên.

Cái tư thế đi bộ nhìn trông thật xấu xí, thậm chí rất buồn cười.

Nhưng tôi nhìn đau lòng đến nỗi rưng rưng nước mắt, tâm hồn đều vì thế mà run rẩy.

Bạch Cốt ác tướng đi rất chậm, rất lâu rất lâu một lúc sau mới đi tới trước mặt cờ chiêu hồn.

Tôi nhìn thấy cô ấy đưa ngón tay xương trắng ra, muốn chạm vào cờ chiêu hồn, tuy nhiên cuối cùng đến khi chỉ còn cách cờ chiêu hồn một chút thì dừng lại.

Cô ấy quay đầu hướng về phía tôi, giọng khản đặc hỏi: “Ngươi là kẻ nào?”“Ngũ hành tuỳ ngã nhậm tâm du, tứ hải chúng sinh giai hữu duyên.

Hùng quan mạn đạo chân như thiết, vô danh cung nội tẫn thiên ngôn.

”Đây là một lời tiên tri, nói xong chính bản thân tôi cũng kinh ngạc.

Bởi vì tôi chưa từng nghe qua lời tiên tri này, nhưng mà cứ tự nhiên từ miệng tôi xuất khẩu thành văn.

Bạch Cốt ác tướng nghe xong liền sững người, tiếp đó toàn thân bắt đầu run rẩy.

Cô ấy dùng đôi mắt đen láy im lặng nhìn tôi, dường như có hàng ngàn lời muốn nói với tôi, nhưng cuối cùng lại không phát ra bất kỳ câu nào.

Từ trong đôi mắt sâu thẳm chảy ra hai hàng dòng lệ đen như mực.

Một lúc lâu sau, cô ấy giơ tay về hướng tàn binh, trước hết hoá thành một màn sương dày đặc thu vào trong cờ chiêu hồn.

Tiếp sau cô ấy, hàng vạn chiến binh bạch cốt cũng lần lượt hoá thành khí đen, toàn bộ bị cờ chiêu hồn hấp thu.

Đợi đến khi tôi tỉnh lại, thì đã qua một đêm rồi.

Tôi ngồi thiền trên mặt đất, viên anh linh đan đen như mực đó, giờ đây đã biến thành một màu tuyết trắng.

Màu đen đã bị loại trừ, có nghĩa là ý chí của Bạch Cốt ác tướng đã tiêu tán, mà hàng vạn tàn niệm chiến hồn cũng theo đó mà đồng quy vào hư vô rồi.

Giống như viên Giao Nhân Lệ, viên Anh Linh Đan này sau khi tinh chế xong liền trở thành bảo vật chí âm chí thuần, hiệu quả cố nguyên ngưng thần còn hơn cả Giao Nhân Lệ.

Lúc đầu, ánh sáng ngũ sắc mà tên chăn cừu kia thấy, chính là từ đây mà có.

Tôi thu Anh Linh Đan vào người, không vội rời khỏi đây, mà tiếp tục ngồi thiền cảm nhận chân khí biến hoá trong người.

Chân khí trong tôi lưu chuyển, tràn ngập khắp cơ thể, cuồn cuộn dâng trào sức sống mãnh liệt.

Tất cả đều đến từ món quà của Bạch Cốt ác tướng, cô ấy đã lấy chân khí của chính mình, cùng với chân khí của toàn bộ chiến binh bạch cốt truyền hết cho tôi.

Tôi không có nguyên thần, nhưng một mặt cờ chiêu hồn cũng đồng thời được xem là nguyên thần của tôi.

Nó chính là chân truyền trân quý nhất mà Ma Đạo Tổ Sư để lại cho tôi, dùng mệnh cách thất sát trong tiềm thức của tôi diễn hoá ra, cũng chính là lá bài mạnh nhất của tôi.

Chỉ tiếc là tôi bây giờ không thể tuỳ tiện sử dụng nó, phải đợi đến lúc tôi ngưng tụ ra nguyên thần của bản thân, cùng nó hợp làm một thể, mới có thể dễ dàng khống chế cờ chiêu hồn này.

Lúc này sắc trời cũng đã sáng, tôi đi ra khỏi mật thất đến gặp Phật Gia.

Tình trạng của cô ấy còn nghiêm trọng hơn dự đoán của tôi, Phật Gia không phải người tu hành, thể chất vốn yếu nhược, cái thủ pháp đạo chân khí mà Chương Phàm đánh vào người cô ấy thật quá mức bá đạo, mới có một đêm đã khiến sức sống của cô ấy gần như bằng không.

Bây giờ cô ấy vẫn như cũ rơi vào trạng thái hôn mê, từ khí đen giữa mày cho thấy, đạo chân khí sợ rằng đã bắt đầu xâm chiếm tim mạch cô ấy rồi.

Nếu như không kịp thời cứu chữa, ước chừng không đợi tôi đưa cô ấy tới núi Tây Hà, người cô ấy đã bị chân khí của Chương Phàm giày vò đến chết rồi.

Ngay sau đó tôi nhanh chóng lấy Anh Linh Đan trong người, mở miệng Phật Gia ra, đút viên thuốc để cô ấy nuốt xuống.

Anh Linh Đan có thể cố nguyên ngưng thần, tuy rằng không có cách nào hoá giải chân khí của Chương Phàm, nhưng có thể giúp Phật Gia bảo vệ tim mạch, giữ cho thần thức không bị tiêu tán.

Bình Luận (0)
Comment