Sóng biển dâng lên nối liền ba ngàn dặm, lại nương theo gió xoáy mà bay lên cao chín vạn dặm
Tức giận mà bay lên, đôi cánh như đám mây treo lơ lửng trên tầng trời.
Đại Bằng lao ra khỏi mặt biển, đôi cánh giương cao, che phủ cả mặt nước.
Phóng tầm mắt nhìn cũng chỉ thấy bóng lưng của nó. viptruyenfull.com - ebook truyện dịch giá rẻ
Cho dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, thế nhưng khoảnh khắc chúng sinh Tam giới lần đầu nhìn thấy chim Bằng vẫn bị khí phách áp đảo của sinh vật này làm cho khiếp sợ.
Khoảnh khắc này đây, thần tiên yêu ma gì cũng chẳng đáng nhắc tới, cả thế giới này cũng chỉ có Bằng mà thôi.
Khi xưa Côn vừa xuất thế liền nghịch loạn âm dương, kéo Thiên Đạo rơi vào nhân quả ở nhân gian.
Hôm nay Côn hóa Bằng đã thành công giành lấy tất cả khí phách trong thiên hạ, khiến thần minh phải xấu hổ, chúng sinh thần phục, ngay cả Nữ Đế cũng vô cùng khiêm nhường ngước nhìn phong thái của Bằng.
Chỉ bởi vì nhân gian này chính là nhờ có Bằng mang từ thiên ngoại mà đến, thế giới này nhờ có Bằng mà xuất hiện.
Giờ đây, Bằng vì bảo vệ nhân gian mà cưỡi gió bay thẳng chín vạn dặm nghênh chiến với Thiên Đạo, mà chúng sinh cũng đem vận mệnh của mình gắn chặt với ngài ấy, bốn nghìn vạn dũng sĩ thề chết không sờn theo Côn hóa Bằng tấn công Thiên Quốc.
Bằng dang rộng đôi cánh, phát ra một tiếng kêu trong trẻo, mây tan xé rách màn trời, bốn nghìn vạn dũng sĩ từ khắp mọi hướng bừng bừng hứng chí nhảy lên lưng Côn Bằng.
Sau đó chính là “Côn Bằng đập cánh động nước ba nghìn dặm, bay thẳng lên trời cao.”
Côn Bằng bay lên, càng bay trời càng cao, bởi vì bị phản phệ mà nước biển, mặt đất càng lúc càng chìm sâu.
Khoảng cách giữa trời và đất ngày càng xa, dần dần trở thành hai phương riêng biệt.
Từ rày trở đi, nhân gian sẽ không còn bị thần ma trong vũ trụ hư không quấy nhiễu, tương tự như vậy, lục đạo chúng sinh trong nhân gian cũng chẳng dễ dàng rời khỏi nơi này nữa.
Côn Bằng bay qua đài Vạn Tiên, đôi mắt vĩ đại của nó giống như hai vầng mặt trời, thần quang tỏa khắp muôn nghìn trượng.
“Hỡi vị thần Vận Mệnh, Cửu U Đế Quân, người là chủ nhân của Lục Đạo Luân Hồi, ta đây sắp sửa rời đi, ngươi có lời nào muốn nói?” Côn Bằng nhìn Cửu U Nữ Đế nói.
“Côn Bằng, thứ ngài phải gánh vác không chỉ có vận mệnh của nhân gian, còn có bốn nghìn vạn dũng sĩ trên lưng kia, ta muốn ngài phải đưa bọn họ trở lại!” Nữ Đế nói.
“Phong tiêu tiêu hề Dịch thuỷ hàn, tráng sĩ nhất khứ hề bất phục hoàn(1) Ngươi rõ ràng đã biết sứ mệnh của họ, hà cớ gì lại nói những lời này.”
(1) Hai câu thơ trích trong Sử ký của Tư Mã Thiên, phần Kinh Kha truyện, có nghĩa là: Gió hiu hắt thổi, nước sông Dịch lạnh tê. Tráng sĩ ra đi, chẳng hẹn ngày trở về.”
“Ta… không nỡ mất đi bọn họ.” Nữ Đế nức nở chẳng nói thành câu.
Nước mắt rơi xuống, mưa lớn ầm ầm trút xuống m Ty.
Chúng sinh trong lục đạo cũng cảm nhận được nỗi bi thương của Vận Mệnh.
Thiên Đạo là Chúa tể hư không, sứ mệnh của bốn nghìn vạn dũng sĩ này không phải là nghênh chiến với Thiên Đạo mà là dùng máu tươi và linh hồn của mình để tu bổ xiềng xích của Vận Mệnh đã bị Thiên Đạo phá vỡ.
Muốn bảo vệ nhân gian khỏi va chạm giữa Thiên Đạo và pháp tắc trong trời đất, nhất định phải sửa chữa Vận Mệnh bị tổn hại.
Thế nên Côn Bằng mới nói rằng “Ngươi rõ ràng đã biết sứ mệnh của họ là gì, vì cớ làm sao còn muốn ta đem bọn họ quay trở lại.”
Chuyện này cũng chỉ có Côn Bằng và Nữ Đế biết được, những vị đại năng khác cũng có lẽ đã đoán ra, nhưng bốn nghìn vạn dũng sĩ trên lưng Côn Bằng kia chẳng hề hay biết.
Nữ Đế lệ tuôn như mưa, ngước nhìn bọn họ muốn nói ra chân tướng, thế nhưng làm thế nào cũng chẳng thể thốt nên lời.
Cô sợ làm loạn quân tâm, lại càng sợ phải đối mặt với phản ứng của bọn họ sau khi nghe được chuyện này.
Chính trong lúc này, Tạ Uẩn của Ma Đạo rút thanh Ma đao vung nó lên trời, cao giọng hét lớn: “Thiên đường bên trái, Ma đạo bên phải!”
Tám trăm vạn đệ tử Ma đạo đồng thanh đáp lại: “Đệ tử Ma đạo. vạn thế thiên hồng!”
Lời này của Tạ Uẩn vô cùng rõ ràng, muốn hỏi các binh sĩ kia liệu có hối hận hay không, sợ chết hay không. Mà tám trăm vạn đệ tử Ma đạo đều đồng thanh đáp lại, bọn họ nguyện lòng hi sinh tất cả, chết không hối hận.
Lời thề của Ma đạo hào khí như cầu vồng, trời đất nhuộm màu bi tráng. Theo tiếng hô hét, từ Quy Khư bỗng truyền tới dị động.
Đầu tiên là một tiếng rồng ngâm vang vọng khắp cả đất trời, tiếp đó là tiếng rống giận dữ của Nguyên Phượng, tiếng hót thánh thót của Kỳ Lân.
Chính trong thời khắc bi tráng này, Tổ Long, Nguyên Phương, Thủy Kỳ Lân đều đã quay lại.
Sau đó, ba vị Thần Thú Hỗn Độn đến trước mặt Côn Bằng, Tổ Long là người đầu tiên lên tiếng: “Côn Bằng đại nhân, ta đại diện cho quyết tâm của chúng sinh Ma đạo và Hải tộc, xin được cung tiễn đại quân, từ nay dõi mắt canh giữ đại dương, ngóng chờ dũng sĩ quay lại.”
Sau Ngạo Phong, Thủy Kỳ Lân cũng cất lời: “Ta đại diện chúng sinh trên mặt đất cùng âm hồn khắp Cửu U, dõi mắt canh giữ đại địa, ngóng chờ dũng sĩ quay lại.”
Thủy Kỳ Lân vừa dứt lời, Nguyên Phượng cũng lên tiếng: “Ta đại diện cho Tiên Ma khắp Cửu Thiên, tinh hà vạn tượng, dõi mắt canh giữ bầu trời, ngóng chờ dũng sĩ quay lại.”
Tổ Long quản lý đại dương, Nguyên Phượng nắm giữ thiên không, còn Kỳ Lân chấp chưởng mặt đất.
Ba vị Thần Thú Hỗn Độn kiểm soát toàn bộ ba cõi, cũng là Tam giới trong nhân gian. Cùng với lời thề này của họ, vận mệnh của Tam giới cũng đã gắn liền với nhau.
Côn Bằng quyết biệt nhân gian, vỗ cánh bay cao, càng lúc càng xa.
Khi xưa nhân gian vốn chỉ là một hạt giống nho nhỏ, chẳng có sinh linh, cũng chưa khai hóa mông muội.
Còn giờ đây, từ Thiên Đình tới nhân gian, từ nhân gian tới Cửu U, hết thảy chúng sinh trong tam giới lục đạo đã trở thành nhân quả mà ông ấy không thể rời bỏ.
Côn vì Nam Hoa mà sinh, nhưng Bằng lại vì tất cả chúng sinh trong thiên hạ mà xuất hiện.
Ngước nhìn bóng lưng của Bằng, trên đài Vạn Tiên chìm trong im lặng.
Chẳng biết có bao nhiêu vị Tiên Ma đã rơi lệ.
Khoảnh khắc này, lục đạo trong nhân gian chẳng còn tồn tại sự khác biệt về giáo ý, cũng chằng còn tranh chấp giữa thiện và ác.
Chúng sinh chỉ có một tâm nguyện duy nhất, cầu mong dũng sĩ sớm ngày quay lại.
……
Côn Bằng mang theo vận mệnh của nhân gian bay lên tầng không, nhân tộc bình thường đương nhiên chẳng thể nhìn ra được đó là gì.
Trong đôi mắt họ, thứ duy nhất nhìn thấy chỉ là một đốm đen trên bầu trời phía Đông, có thể là một vệ tinh, cũng có thể là một con chim đang bay.
Quận Hà Dương, ở lối vào nơi đầu phố.
Một cô gái mặc y phục màu đỏ ngước nhìn lên bầu trời phía Đông, âm thầm rơi lệ.
“Chị ơi, chị buồn gì thế?” Một cô nhóc ước chừng bảy, tám tuổi ngạc nhiên nhìn chằm chằm cô hỏi.
Cô gái mặc áo đỏ lau nước mắt, khẽ mỉm cười, nói: “Chị không buồn đâu.”
“Không buồn vì cớ gì nước mắt lại rơi nhiều như thế?” Cô nhóc không chịu bỏ qua, nhất định phải hỏi cho ra lẽ.
“Được rồi, vì chị bị người ta lừa đó.”
“Là ai đã lừa chị?”
“Ma Đạo Tổ Sư, Tạ Lan.”
Khi xưa tôi từng đồng ý để Tạ Hồng Anh đến Quy Khư tìm mình, thế nhưng nếu không có người tiếp viện, một người bình thường sao có thể tìm được Quy Khư? Cô ấy chỉ có thể lặng lẽ âm thầm tìm kiếm tung tích của Ma đạo.
Một ngày này, cô ấy đến cố hương của tôi – quận Hà Dương, còn chưa kịp tới sông Hoàng Hà để tế bái Hoàng Hà nương nương đã nhìn thấy Côn Bằng từ Đông Hải bay lên chín tầng trời.
“Kẻ lừa đảo, người đã nói sẽ đợi con ở Quy Khư, nhận con làm đệ tử Ma đạo.”
“Giờ đây Côn Bằng đã rời khỏi nhân gian, người lại đang ở nơi nào?”