Tôi cùng Thùy Họa không ngừng tìm kiếm trong vũ trụ hư không, liên tục tới thăm hỏi mấy vị Chí Tôn đang ẩn náu ở nơi này, từ trong miệng bọn họ dần dần cũng xác định được vị trí Thiên Quốc của Thiên Đạo.
Trong hư không có rất nhiều vị dị thần, chỉ là phần lớn bọn họ đã không còn muốn can thiệp vào chuyện thế sự bên ngoài nữa.
Thời không làm hao kiệt thần uy của bọn họ, hầu hết những người này đã sớm mất đi năng lực, tuổi thọ không dài. Cho dù chẳng có tranh chấp giữa Thiên Đạo và pháp tắc của trời đất, thời gian của bọn họ cũng đã tới điểm kết thúc.
Với những người này, bất luận chúng tôi có thuyết phục thế nào họ cũng chẳng chịu tham gia vào trận chiến với Thiên Đạo.
Trong số những bậc Chí Tôn đã gặp gỡ, chỉ có ba vị hãy còn duy trì chiến lực cường đại như cũ, đó là Binh Ma, Nữ Yêu Bất Tử và Thợ Săn Linh Hồn.
Nơi Binh Ma sống ẩn dật trong thế giới vị diện có một đấu trường cổ xưa, chẳng ai biết tòa đấu trường này đã bỏ không bao lâu, mỗi hòn đá trên mặt đất đều nếm máu tươi của các dũng sĩ.
Xung quanh đấu trường chẳng có một ai, lúc tôi và Thùy Họa tới nơi, Binh Ma đang đứng ở trung tâm đấu trường, giống như một bức tượng điêu khắc.
Muốn bức tượng điêu khắc này lên tiếng rất đơn giản, chỉ cần tiến vào đấu trường, đánh bại Binh Ma là được.
“Em tới hay anh tới?” Tôi hỏi.
“Để em tới đi.”
“Đau lòng cho anh sao?” Tôi mặt dạn mày dày hỏi.
“Không phải, đấu trường này tràn ngập linh hồn các dũng sĩ, em không muốn bọn họ bị kiếm khí của anh làm tan biến. Huống hồ, nơi này cũng là vùng đất cơ duyên của em.” Thùy Họa nói.
“Cảnh giới của em còn có thể tăng lên tiếp sao?” Tôi kinh ngạc hỏi.
“Chiến tranh không kết thúc, họa cũng không ngừng. Chỉ cần chiến tranh và hồn năng còn tồn tại, tu vi sẽ không ngừng dừng lại, kiếm của anh cũng như vậy. Con đường của kẻ mạnh không có điểm cuối.”
Luận tu vi, thể ngộ của tôi vĩnh viễn kém xa so với Thùy Họa.
Tính toán cẩn thận mà nói, tôi mới tu hành được bao nhiêu năm chứ, tuy rằng cơ duyên vô số, thế nhưng thời gian vẫn là quá ngắn ngủi.
Mà trên người Thùy Họa mang thần cách, một khi thức tỉnh sẽ có được ký ức ngàn vạn năm.
Nghĩ đến đây, tôi thở dài một hơi, chỉ về phía trung tâm của đấu trường nói với Thùy Họa: “Phu nhân, mời.”
“Anh không lo lắng em sẽ thất bại dưới tay Binh Ma sao?” Thùy Họa hỏi.
“Thiên Đạo chưởng quản sự sống, em chưởng quản cái chết.” Tôi nghĩ một hồi bèn nói.
“Haizz, Tạ Lan, anh trở nên hư rồi, lúc trước anh thường xuyên lo lắng cho em mà, có phải anh không yêu em nữa không?” Thùy Họa cau mày hỏi.
“… Hay là để anh tới thử nghiệm sức chiến đấu của Binh Ma trước nhé?” Tâm ý phụ nữ như mò kim đáy bể, tôi cẩn thận thăm dò.
“Vậy thì không cần, kỳ thực em muốn nói là, em không thích anh quá mạnh mẽ.”
“Vì sao chứ/”
“Anh càng mạnh mẽ, em càng khó nắm bắt anh. Trên đời này có thể gây áp lực cho em cũng chỉ có hai người, một là Thiên Đạo, hai là anh, ngoài ra chẳng một kẻ nào có thể lọt vào mắt em được.
“Thùy Họa.”
“Vâng?”
‘Lần đầu tiên nhìn thấy em trước cửa nhà Liễu Hà Sầu, anh liền biết bản thân vĩnh viễn không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay em, vì vậy, em đừng bao giờ lo lắng sẽ không thể nắm bắt được anh.”
“Ha… nếu đã như vậy, anh giải thích chuyện Mộ Dung và Kiêm Hà thế nào?”
“…” Tôi chẳng biết nói làm sao, nhìn trái liếc phải định lảng sang chuyện khác.
“Lúc trước em không đoán được trái tim anh, thế nhưng vẫn còn có thể nắm giữ được thân thể. Bây giờ ngay cả thân thể của anh em cũng chẳng thể nào nắm bắt được nữa rồi, đúng là bi ai mà.”
“Thùy Họa, Binh Ma hình như tức giận rồi.”
“Đúng là hơi tức giận rồi, vấn đề là, ông ta vì sao lại tức giận?”
“Có lẽ do hai chúng ta anh anh em em mất nhiều thời gian quá!”
Dứt lời, tôi và Thùy Họa nhìn nhau cười to, Thùy Họa mang theo tiếng cười xông vào giữa đấu trường.
Binh Ma trong tay đã sớm chẳng còn binh lính nào có thể sai sử, một thân tạo hóa tu vi này đã đoạt sạch sát khí ba quân, chiến lực vô cùng khủng khiếp, khí thế tựa hồ chẳng hề thua kém so với Thùy Họa.
Tử Thần Thái Sơ tới cửa thăm hỏi đã khơi gợi địch ý mạnh mẽ của Binh Ma. Thế nhưng phần địch ý này vẫn chưa bộc lộ ra, ông ta vẫn lặng lẽ đứng ở trung tâm đấu trường,
“Tử Thần, ngươi không nên xuất hiện ở nơi này. Đây là nơi an nghỉ của các dũng sĩ, chỉ ta mới có thể an ủi vong hồn của họ.”
“Nếu ngươi đã biết ta là Tử Thần, vậy chắc chắn cũng biết rằng trái tim Tử Thần chẳng có được mấy phần từ bi.”
“Nói đi, ngươi muốn cái gì?” Binh Ma hỏi.
“Ngươi, cùng với tất cả vong hồn của các dũng sĩ.”
“Chiến đi, để ta xem xem ngươi của ngày hôm nay được bao nhiêu phần năng lực so với trước đây.”
“Như ngươi mong muốn.”
Thùy Họa lơ lửng trên không trung, chiến giáp hoa sen trên người từng lớp nở rộ, điều khiến tôi kinh ngạc ấy là, khi chiến giáp hoa sen mở ra, một đôi cánh đen tuyền bỗng dung xuất hiện trên lưng Thùy Họa.
Tôi kinh ngạc vô cùng, trước đây chỉ từng nhìn thấy lá hạo kỳ trên lưng Thùy Họa, chưa từng thấy cô ấy có cánh.
Đây là đôi cánh của Tử Thần, tượng trưng cho sự kết thúc của tử vong và vận mệnh.
Kỳ thực, thu phục vận mệnh vốn không phải sở trường của Tử Thần, ở phương diện này, Tử Thần còn kém xa so với thời gian.
Thời gian hủy diệt tất cả, thời gian mới thực sự là tử thần chân chính.
Đôi cánh của Tử Thần là do thời gian sở hóa thành, tượng trưng cho tốc độ vượt qua cả giới hạn và sự kiểm soát của thời gian.
Đôi cánh dần dần mở rộng, cuối cùng theo cơn cuồng phong trong dị giới này kiêu hãnh vươn ra.
Cũng trong lúc này, đao Minh Hà trong tay Thùy Họa cũng lập lòe hắc mang, dùng đao làm trung tâm, sương mù dần bốc lên, lan tỏa khắp không gian vô tận.
“Xem ra ngươi quả thực đã nắm được toàn bộ uy năng của Tử Thần.”
“Không biết Chiến Thần ngày hôm nay còn có bao nhiêu phần sức mạnh?” Thùy Họa nhướn mày hỏi.
Đối mặt với sự khiêu khích của Tử Thần, vẻ mặt Binh Ma đột nhiên thay đổi, cao giọng nói: “Chúng ta lấy gì để chiến!”
Dứt lời, đấu trường bỗng rung chuyển kịch liệt.
Xung quanh khán đài bỗng nhiên xuất hiện vô số vong hồn của các dũng sĩ.
Mang theo khuôn mặt vô cảm, toàn bộ ánh mắt đều tập trung trên người Binh Ma.
Chiến ý trên người ông ta không ngừng dâng cao, khôi giáp tỏa ra sát khí nồng nặc.
Trường thương giơ lên, dường như có thể chọc thủng cả tầng không, thời quang đảo lộn.
“Bọn họ đều là binh lính dưới trướng ta, sinh thời đều là những dũng sĩ mạnh mẽ, chiến hồn vĩnh viễn không bị hủy diệt, kẻ nào cũng đừng hòng mang họ đi.”
“Ồ, cái này còn phải xem ngươi có bản lĩnh giữ bọn họ lại hay không.”
Tiếp theo đó, dưới ánh nhìn chăm chú của các dũng sĩ trên đấu trường, Thùy Họa và Binh Ma đã mở ra một trận chém giết đẳng cấp chí tôn vô cùng khủng khiếp.
Thương đao giao tranh, đây là trận chiến đã định phải diễn ra giữa hai người bọn họ.