Binh Ma kéo khôi giáp trên người xuống, trường thương chĩa về phía Thùy Họa vốn đang lơ lửng trong không trung.
Cây thương này từng khiến thế giới cổ xưa phải kinh diễm, giờ đây lại bị thời gian lãng quên cùng Binh Ma, chẳng còn ai nhớ đến tên của nó nữa.
Thương là vương của trăm binh, trường thương giương lên, sát ý của vong hồn các dũng sĩ cũng ngưng tụ, khóa chặt trên người Thùy Họa.
Vậy nên bọn họ đã chọn nhầm mục tiêu.
Thùy Họa nào đâu phải người, rõ ràng là quân chủ của vong hồn trong thiên hạ.
Vong hồn dũng sĩ cho dù có mạnh mẽ đến đâu cũng chẳng thể suy chuyển dù một sợi tơ sợi tóc của cô.
Miệng khẽ mỉm cười, chiến giáp hoa sen tung bay trong gió, trên đầu ngón tay liền xuất hiện một đóa sen trắng thanh khiết vô cùng.
“Giết!”
Binh Ma gầm lên một tiếng, đâm ngọn trường thương nặng tựa ngàn quân lại nhẹ tựa lông hồng đến trước mặt Thùy Họa.
Búng tay một cái, hàng vạn bóng trường thương trong nháy mắt liền lóe lên, thật giả khó phân.
Cho dù kiếm tâm của tôi có sâu sắc cũng khó lòng đoán được thật giả, chỉ có thể lựa chọn đối địch với cây thương mang theo sát ý mạnh mẽ nhất trong số đó.
Trong lòng có chút lo lắng cho Thùy Họa, thế nhưng lại thấy cô ấy chằng thèm né tránh, ánh mắt vẫn tập trung vào đóa sen trắng trên đầu ngón tay.
Dường như đóa sen này đã trở thành trung tâm thế giới của Thùy Họa, khiến cô ấy say sưa trầm mê, ngay cả trận chiến sinh tử cũng bị vứt sang một bên.
Chỉ trong khoảnh khắc, hàng vạn bóng thương đã tiến gần tới Thùy Họa, sau đó đột nhiên ngưng tụ, tình huống này chẳng khác nào ý thơ mà Đỗ Phủ đã viết: “Kiếm thu sấm sét dịu ngay, ánh quang còn toả lượn bay sông hồ.”(1)
(1) Trích bài hành xem học trò của đại nương Công Tôn múa điệu kiếm khí.
Lại khiến tôi nhớ về kiếm pháp danh chấn giang hồ của một cố nhân – Vạn Kiếm Quy Tông của Lữ Thuần Dương.
Ngọn lửa xanh lam bùng lên trên đầu ngọn thương, sau đó nhanh chóng lan xuống thân thương, đây là lôi hỏa mang lại cho ngọn trường thương sức mạnh hủy diệt vô song, thậm chí có thể xuyên thủng vạn vật.
Khoảnh khắc lôi hỏa bùng cháy trên đầu mũi thương, toàn bộ động lượng tích trữ trong ngọn thương liền cạn kiệt, Thùy Họa đắm chìm trong thế giới riêng của mình, thứ ngọn giáo đâm xuyên chính là thế giới mà cô đang say sưa trong đó.
Hư không vỡ tan, kết giới nổ tung, trường thương đâm vào ngực trái của Thùy Họa, xuyên thủng cơ thể của cô.
Chỉ nghe thấy ầm ầm một tiếng, quang ảnh liền biến mất, hóa ra thứ mà Binh Ma đâm xuyên chỉ là một đạo huyễn ảnh của Thùy Họa, mà đạo huyễn ảnh này chính là do đóa sen trắng trên đầu ngón tay của cô hóa thành.
Binh Ma chấn kinh, chính trong lúc này bên tai lại truyền đến tiếng đao vô cùng chói tai.
Đao Minh Hà phá không chém về phía Binh Ma, thế nhưng lại không thấy Thùy Họa hiện thân.
Binh Ma gào lên một tiếng, chạy về phía tầng mây, trong tầng mây lại truyền đến tiếng chiến mã gầm hí.
Đao Minh Hà đuổi theo sát sao, chiến mã nhảy ra khỏi tầng mây, chạy về phía Binh Ma.
Khoảnh khắc đao Minh Hà sắp sửa chém xuống người Binh Ma, ông ta đã kịp thời nhảy lên lưng chiến mã, tránh được một đao chí mạng.
Đôi cánh của Tử Thần được ban cho tốc độ vô song, mà chiến mã lôi hỏa của Binh Ma cũng nhanh đến mức khó mà tưởng tượng.
Chiến mã bay vút lên cao, có khi lại giẫm lên mặt đất.
Cả mặt đất đều rung chuyển, cát mịn và sỏi quét ngang bầu trời, khuấy động cát bụi lịch sử trên khắp cả đấu trường.
Quả thực là một trận chiến vô cùng quỷ dị, lại chân thực vô cùng.
Không có thủ đoạn ma thuật huyền bí ảo diệu nào cả, thứ mà bọn họ tranh đấu chính là sức mạnh cốt lõi và tốc độ vô thực.
Những đòn tấn công của Thùy Họa và Binh Mã chẳng hề tuân theo phương pháp trình tự nào, trường thương và đao Minh Hà quét Nam vạch Bắc, khó mà đoán được phương hướng.
Rõ ràng Binh Ma đang ở phía Đông, vậy mà đao của Thùy Họa lại chém về phía Tây.
Thế giới hoa sen của Thùy Họa có thể giúp cô tạo nên huyễn ảnh phân thân để chống lại sát kiếp, mà chiến mã Binh Ma đang cưỡi vào lúc sát ý ập đến luôn kịp thời mang ông ta trốn lên thiên không.
Điều này khiến Thùy Họa có chút kinh ngạc, cô đã đánh giá thấp giá trị của con chiến mã này.