Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1450 - Chương 1450: Bình Minh Trong Đêm Tối (2)

Chương 1450: Bình Minh Trong Đêm Tối (2) Chương 1450: Bình Minh Trong Đêm Tối (2)

Người xưa thường nói “muốn bắt giặc phải bắt tướng trước, bắn người phải bắn ngựa trước”. Xem ra, nếu không thể giết được chiến mã của Binh Ma thì nhất định không thể nào khiến ông ta bị thương.

Tuy nhiên, trong lúc nhất thời cô không thể nào xác định được phương hướng của chiến mã, càng đừng nói đến chuyện xác địch lai lịch của con ngựa này.

Những nơi vó ngựa đi qua đều để lại ngọn lửa màu xanh lam, đôi mắt bởi vì tức giận mà trở nên đỏ ngầu, trong miệng không ngừng phun lửa, rõ ràng là một sinh vật sống sờ sờ, thế nhưng Thùy Họa dù làm thế nào cũng không thể cảm nhận được thần hồn của nó.

Trận đấu kéo dài đến lúc này, Thùy Họa lẫn Binh Ma đều đang trong quá trình thăm dò lẫn nhau, những đòn tấn công thực thụ vẫn chưa được thi triển.

Không thể nhìn thấy huyền quan của chiến mã, lại không thể xác định được phương hướng của Binh Ma, Thùy Họa bình tĩnh dừng lại.

Tương tự, thứ mà Binh Ma xuyên qua vẫn là thế giới hoa sen, làm thế nào cũng không thể khiến Thùy Họa bị thương, thế nên ông ta cũng dừng lại động tác.

Hai người cứ im lặng như vậy lơ lửng trên không trung, chăm chú nhìn đối phương.

“Chiến mã này có lai lịch thế nào?” Thùy Họa hỏi.

“Xem ra ngươi vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh ký ức của Tử Thần Thái Sơ, nếu không làm sao lại không nhận ra nó.”

“Nói cho ra biết.” Ngữ khí của Thùy Họa trở nên lạnh lùng, rõ ràng rất bức thiết muốn biết.

“Thế giới cổ xưa có Binh Ma, cũng có Chiến Thần, con ngựa này chính là vật cưỡi của Chiến Thần, tên của nó từng vang danh khắp chư thiên vạn giới, gọi là Vô Địch.”

“Xem thường khoảng cách, sát ý cũng chẳng thèm để vào mắt, bẩm sinh đã ở vị trí của kẻ bất khả chiến bại, đích thực có thể nói là vô địch trong thiên hạ. Đáng tiếc, chiến mã này lại không hợp với ngươi.”

“Vì sao chứ?” Binh Ma lấy làm lạ hỏi.

“Giới hạn của chiến lực vốn nằm ở khoảnh khắc sinh tử, một kẻ sợ hãi cái chết vĩnh viễn không thể được tôn làm dũng sĩ. Ta nghĩ, trước khi chết Chiến Thần ắt hẳn vô cùng hối hận vì có được Vô Địch.”

Binh Ma trầm mặc, qua một lúc mới khàn giọng lên tiếng: “Ngươi nói không sai, thời điểm Chiến Thần qua đời quả thực rất hối hận, nếu như không có Vô Địch, có lẽ ngài ấy đã không chết.”

“Đây là điểm yếu của Chiến Thần, ngươi có được Vô Địch của ngài ấy, vậy thì Vô Địch sẽ trở thành điểm yếu của ngươi.”

Binh Ma chẳng thể thốt ra lời nào thêm nữa.

“Ngươi thua rồi.” Thùy Họa lại một lần nữa lên tiếng, lời này chọc thẳng vào tâm ý của Binh Ma.

Lúc Thùy Họa cất lên ba chữ này, tâm ma đã nổi lên trong lòng Binh Ma, tâm cảnh của ông ta liền xuất hiện vết nứt.

Nếu tâm cảnh đã có vết nứt, làm sao có thể thoát khỏi sự truy sát của Tử Thần?

“Hãy giao vong hồn của các dũng sĩ ra đây, thần phục ta, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.” Thùy Họa nói.

“Không, ngươi sai rồi, ta không hề thua, ta còn có một cơ hội nữa.” Binh Ma đột nhiên nói.

“Hửm?”

“Hướng tử mà sinh, chết không hối tiếc.”

Dứt lời, Binh Ma liền từ trên lưng chiến mã nhảy xuống, lộn ngược một vòng trên không trung, dùng mũi thương đâm thẳng về phía Vô Địch.

Chỉ nghe thấy một tiếng hí thảm thiết, Vô Địch bị trường thương của Binh Ma đâm thẳng vào mệnh môn, cơ thể ngay lập tức vỡ tung, biến thành vô số mảnh lôi hỏa rừng rực cháy.

Các mảnh vỡ lại tiếp tục nổ tung, cuối cùng biến thành một ngọn lửa điên cuồng nhảy múa.

Hỏa viêm tụ lại thành biển lửa, linh hồn của chiến mã từ trong biển lửa hí lên một tiếng thảm thiết, tức giận trừng mắt nhìn Binh Ma.

Binh Ma xem như không thấy, mắt trừng trừng nhìn linh hồn chiến mã bị biển lửa từng chút một nuốt chửng, tan biến không chút dấu vết.

“Tử Thần, trận quyết chiến của chúng ta bắt đầu rồi.” Binh Ma nói.

“Tốt lắm, bây giờ ngươi mới coi như thực sự có tư cách làm đối thủ của ta.”

Mất đi chiến mã, hai chân Binh Ma như bị đóng đinh trên mặt đất.

Hai tay nắm chặt trường thương, điên cuồng dốc lực.

Lần này ông ta chẳng thăm dò dự đoán gì, cũng chẳng quan tâm Thùy Họa thân tại nơi nào, chỉ một lòng mong muốn dùng chiến lực cả đời của mình dồn hết cho cây thương này.

Mặt đất lại một lần nữa rung chuyển, hai chân Binh Ma theo đó lúc ẩn lúc hiện.

Sức mạnh phản phệ của trường thương khiến thân thể Binh Ma dần dần chìm xuống mặt đất, mãi cho đến khi cả người ông ta biến mất khỏi đường chân trời.

Trên không trung, Thùy Họa cũng đang tích tụ sức mạnh, đôi cánh Tử Thần không ngừng run rẩy.

Binh Ma đã từ bỏ chiến mã, Thùy Họa cũng từ bỏ thế giới hoa sen nho nhỏ của mình.

Mặt đất rung chuyển vì Binh Ma tích tụ sức mạnh, màn trời cũng vì Thùy Họa dồn lực mà run rẩy kịch liệt.

Đột nhiên, mặt đất vỡ vụn.

Vụ nổ dữ dội khiến cho sỏi cát cuồn cuộn, khói bụi chưa kịp tan đi thì vật chất bị vỡ vụn đã tạo thành loạn tượng hỗn độn.

Giữa màn sương mù hỗn loạn, Binh Ma giơ thương đâm về phía Thùy Họa.

Gần như cùng lúc đó, Thùy Họa vung đao chém xuống.

Lưỡi đao chém về phía mũi thương.

Hai đại thần binh điên cuồng giao tranh đã đốt lên một vầng mặt trời… giống như bình minh trong đêm tối.

Bình Luận (0)
Comment