Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1451 - Chương 1451: Cái Chết Của Binh Ma

Chương 1451: Cái Chết Của Binh Ma Chương 1451: Cái Chết Của Binh Ma

Trước bình minh luôn là thời khắc tối tăm nhất.

Mắt thấy mặt trời sắp sửa thoát khỏi vùng tối, bỗng nhiên xuất hiện một sự dao động hỗn loạn, mặt trời tắt hẳn đi, bóng tối lại lần nữa buông xuống.

Sự hủy diệt thầm lặng không tiếng động diễn ra trong bóng tối.

Tất cả các loại âm thanh hỗn loạn như sóng âm, năng lượng, khoảng không, dòng vật chất hư hóa, vòng xoáy và lỗ đen đều âm thầm giao nhau trong đấu trường rộng lớn, tạo nên khung cảnh của ngày tận thế.

Màn đêm mà thần niệm cũng không thể xuyên qua được, thì tầm nhìn của mắt thường càng không thể nhìn rõ được.

Một lúc lâu sau đó, cuối cùng bóng tối cũng tan đi, Thùy Họa và Binh Ma vẫn như cũ đứng ở giữa đấu trường, ánh mắt trừng trừng nhìn nhau.

Cơ thể của hai người đều to lớn như nhau, dường như không ai trong họ chịu tổn hại gì.

Tuy nhiên, ngọn thương trong tay Binh Ma đã xuất hiện vết nứt, kéo dài từ đầu ngọn thương đến tận đuôi. Thanh đao của Thùy Họa sinh ra một khe hở, không ngừng tỏa ra làn khói chết chóc.

Trận chiến vẫn chưa kết thúc, Thùy Họa bắt đầu vung thanh đao Minh Hà, lần này cô là người chủ động tiến công.

Cùng với sự chuyển động của Thùy Họa, năng lượng hỗn loạn xung quanh cô ấy bắt đầu ngưng tụ về phía thân đao, không ngừng sụp đổ, không gian bị phá vỡ, ánh sáng bị bóp méo và biến đổi, đến mức cả khuôn mặt của cô ấy tôi cũng không thể nào nhìn rõ được.

Mảnh vụn của không gian trộn lẫn cùng năng lượng hỗn độn không ngừng ngưng tụ về phía lưỡi đao, lỗ hổng trên lưỡi đao bắt đầu hồi phục, ánh sáng trên đao càng lúc càng sáng hơn, sáng chói đến mức làm lóa mắt người khác.

Đao Minh Hà ngày một sáng nhưng chuyển động của Thùy Họa ngày một chậm hơn, ngày một trở nên khó khăn hơn.

Không bao lâu sau, tôi nghe thấy tiếng cô ấy thở dốc.

Đó là sự mệt mỏi, rút cạn năng lượng mà trước nay tôi chưa từng nghe qua.

Tôi và cô ấy đã từng cùng nhau trải qua sự sống chết nơi chiến trường, tôi đã nhìn thấy một Thùy Họa toàn thân đầy máu, cũng từng thấy dáng vẻ khô cạn thần niệm của cô ấy, nhưng mà, chỉ có hôm nay tôi mới nghe được thây cô ấy lấy hơi như vậy, thấy dáng vẻ nhếch nhác như vậy của cô ấy.

Binh chủ vẫn lặng lẽ quan sát từng động tác của Thùy Họa, ông ta không ngạc nhiên khi đao Minh Hà đã trở lại trạng thái ban đầu, cũng không ngạc nhiên gì khi lưỡi đao Minh Hà dần dần sáng lên.

Tuy nhiên, khi ông ta nghe thấy tiếng thở hổn hển mệt mỏi của Tử Thần, vẻ mặt của ông ta đột nhiên thay đổi, trong mắt hiện lên một nét buồn bã.

Cùng với nỗi đau buồn của ông ta, những vong hồn chết chóc xung quanh đấu trường phát ra những tiếng thở dài đầy phẫn nộ.

Linh hồn của Bất Tử Dũng Dĩ hóa thành một làn sương mù dày đặc màu xám tụ tập vào cơ thể của Binh Ma, ngay lập tức bao phủ ông ta trong màn sương mù xám xịt và không bao giờ tan biến.

Lúc này đây, đao ý của Thùy Họa đã được hoàn thiện, hơi thở gấp gáp của cô ấy cũng đã ngừng lại.

Nhìn Binh Ma bị bao phủ bởi lớp sương mù dày đặc màu xám, một đao này cô không thể xuất chiêu vì đã mất đi mục tiêu là Binh Ma.

Cô biết màn sương mù xám tượng trưng cho điều gì, chính là sự kết thúc của số phận, màn tối của cái chết. Đồng thời, nó còn thể hiện sự trung thành của của những dũng sĩ.

Họ sẵn sàng để tiêu tan hồn năng, hủy diệt ý chí, chỉ vì muốn để lại một tia sinh cơ cho Binh Ma.

Nếu lúc này Binh Ma trốn đi, Thùy Họa sẽ không thể truy ra ông ta, ngay cả tôi, người ở ngoài sát cục như tôi, cũng có thể cảm nhận được khí tức của Binh Ma trong màn sương xám.

Thân là chí tôn dưới pháp tắc đất trời, chắc chắn Binh Ma không chỉ có một tọa độ đấu trường trong hư không vũ trụ. Hiện giờ ông ta đã câu đủ thời gian, chỉ cần ông ấy nguyện ý chạy trốn, bất kỳ lúc nào cũng có thể đột phá thời không, chạy trốn đến vị diện thế giới khác.

Chúng tôi không có nhiều thời gian, nếu Binh Ma tẩu thoát đi thì chúng tôi sẽ không tiếp tục truy lùng ông ta.

Tuy nhiên, điều làm tôi ngạc nhiên chính là Binh Ma không hề trốn thoát, mà từng bước một bước ra khỏi màn sương mù. Đối mặt với sát ý chí tôn đến từ thanh đao Minh Hà của Thùy Họa, Binh Ma tay cầm ngọn thương lao khỏi sương mù và đâm về phía của Thùy Họa.

Thùy Họa do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng quyết định ra tay.

Lưỡi đao lần theo vết nứt dọc đầu ngọn thương mà tách ngọn thương ra làm hai, sau đó đầu thanh đao chém lên huyệt Thần Đình trên đỉnh đầu Binh Ma.

Binh Ma trên mặt không có một tia sợ hãi, tức giận nhìn chằm chằm Thùy Họa.

"Ngươi có lời trăn trối gì không?" Thùy Họa hỏi.

"Đáng lẽ ta nên cùng họ chiến tử nơi sa trường từ lâu rồi, sống lay lắt mấy trăm vạn năm, điều duy nhất có thể an ủi lòng ta chính là trận chiến sinh tử này với các hạ."

"Tại sao không muốn cùng ta đấu với Thiên đạo?"

“Đánh bại Thiên đạo thì đã làm sao? Tất cả chúng sinh đều không còn ở trong mắt ta nữa, bọn họ có bị tiêu diệt hay không cũng có liên quan gì đến ta?"

Thùy Họa còn đang định nói thêm điều gì đó thì đột nhiên cô nghe thấy tiếng huyền quan vỡ tung.

Nhìn lại Binh Ma, ông ta đã nhắm mắt lại, toàn thân đã trở về dáng vẻ như lần đầu tiên chúng tôi đến gặp ông ấy, một pho tượng đứng ở trung tâm nơi đấu trường.

Tuy nhiên, bức tượng giờ đây đã thực sự trở thành một bức tượng.

Những luồng sương vây quanh bức tượng không chịu tan biến, một nỗi bi thương bất thành văn.

Với cái kết cục như vậy, lòng tôi cũng muôn phần thương cảm.

"Đi thôi, những vong hồn chết chóc này thuộc về ông ta." Tôi bước đến trước mặt Thùy Họa và nói.

"Không, những thứ này thuộc về em, em là vua của những vong hồn."

Nói rồi, Thùy Họa mở huyệt Thần Đình và hấp thụ toàn bộ linh thức của hồn dũng sĩ vào bên trong huyền quan.

Một thái độ cứng rắn và vô tình như vậy, thật khiến tôi lặng người.

Tuy nhiên, sự tàn nhẫn của Thùy Họa không chỉ dừng lại ở đó. Cô ấy rút thanh đao Minh Hà ra và chém bức tượng Binh Ma thành từng mảnh, đồng thời thu giữ thần cách vỡn vụn còn lưu giữ linh thức của Binh Ma.

Rời khỏi đấu trường, tôi và Thùy Họa tiếp tục khám phá trong hư không.

Chỉ vì sự việc của Binh Ma mà giữa tôi và cô ấy xuất hiện sự rạn nứt. Tôi không hiểu tại sao cô ấy lại muốn hấp thụ hồn của các dũng sĩ còn phải xóa sổ cả linh thức của họ, càng không thể hiểu được tại sao cô ấy lại muốn chiếm cả thần cách của Binh Ma thậm chí là hủy cả pháp thân của ông ta.

Một Thùy Họa như vậy cũng quá tàn nhẫn. Không phải tôi quá mức mềm lòng, mà quý anh hùng vì chí hướng chung lối.

Nếu như ở thế giới xưa cũ có Ma đạo, với tính cách của Binh Ma, ông ta nhất định sẽ trở thành chiến tướng của Ma đạo, cũng như Phá Quân Hộ pháp Thiên Tôn vậy.

Trong suốt cuộc hành trình này, tôi chưa từng chủ động nói với cô ấy thêm một lời nào nữa.

Cuối cùng, Thùy Họa là người mở miệng trước: “Có phải anh cho rằng em rất vô tình đúng không?”

"Em vốn là Thái Sơ Tử Thần, em lấy thần cách Binh Ma để làm gì?” Tôi lạnh lùng hỏi cô ấy.

“Em lấy nó tất nhiên là không thể dùng đến, nhưng có người thì cần nó.”

“Ai chứ?”

“Tương lai anh gặp rồi sẽ biết.”

Bình Luận (0)
Comment