Tôi và Thùy Họa đi theo tiếng động, chỉ thấy bầu trời trước mặt bỗng trở nên trong xanh như hồ nước mùa thu, không khí tràn ngập hương thơm hoa cỏ.
Một cây cầu màu đỏ mọc ra và lơ lửng trong cụm mây.
Phía trên mây, tiên tử múa điệu uyển chuyển, tay cầm lẵng hoa và rải xuống những cánh hoa.
Thanh loan bồi hồi, thụy hạc tường vân, nhạc tiên phiêu phiêu, say đắm lòng người.
Tình này, cảnh này thật khiến người ta nhớ đến bảo điện Lăng Tiêu trên Thiên Đình, nhưng nó lại có thêm vài phần thanh tao hơn bảo điện Lăng Tiêu.
Thân là yêu nhưng lại càng thoát tục hơn giả Tiên gia.
Một nhóm tiên tử băng qua cây cầu màu đỏ, từng bước đi như hoa sen nở rộ.
Nữ Oa đang đỡ một giai lệ trong bộ cung trang, lở lửng trên không trung, từng bước đi về phía chúng tôi.
Tôi đã nhìn thấy không ít mỹ nhân, Thùy Họa, Nguyên Duệ và Kiêm Hà đều có vẻ ngoài duyên dáng vô song, A Lê lại có được sự thanh cao tinh khiết của Nguyệt Thần, Phong chủ có sự tự do và lãng mạn phóng khoáng của gió, Nữ Đế vẫn mang vẻ đẹp nhân văn trong sự uy nghi, Bạch Vô Nhai lại bộc lộ vẻ quyến rũ khi đang hăng máu chiến đấu... Ngay cả Phật Gia cũng có vẻ đẹp từ bi khiến người khác khó quên.
Tuy nhiên, tất cả những người phụ nữ tôi từng gặp đều không thể so sánh được với vẻ đẹp của người trong bộ cung trang trước mặt tôi.
Cốt cách này, Phiên nhược kinh hồng, Uyển nhược du long. Phảng phất hề nhược khinh vân chi tế nguyệt, Phiêu diêu hề nhược lưu phong chi tế nguyệt.
Viễn nhi vọng chi, hạo nhược thái dương thăng triêu hà.
Bách nhi sát chi, chước nhược phù dung xuất lục ba.
Khiên nhược tước thành, Yêu như thúc tố. Vân kế nga nga, Tu mu liên quyên. Thể tấn phi phù, Phiêu hốt nhược thần. Lăng ba vi bộ, La miệt sinh trần*.
(*Trích từ bài thơ Lạc Thần Phú của Tào Thực)
Thùy Họa còn ở bên cạnh, tôi cũng không dám nhìn quá nhiều, khi quay người lại nhìn cô ấy, tôi phát hiện, vẻ mặt cô ấy cùng như đắm chìm vào trong nhan sắc đó, miệng lẩm bẩm: “Tạ Lan, trước đây em cũng rất tự tin với vẻ ngoài của mình, nhưng so với bà ấy thực sự kém quá xa…”
Thùy Họa có cá tính mạnh mẽ, ngoại hình có thể khiến cô tự xấu hổ, thì có thể thấy được là đẹp đến nhường nào.
“Có người sinh ra là vì thanh kiếm, cũng có người sinh ra là để chiến tranh.” Tôi nói.
"Vậy thì bà ấy thì sao?" Thùy Họa hỏi.
"Chà, có lẽ bà ấy sinh ra là chỉ để đẹp."
"Anh nói không sai, Nữ Yêu Bất Tử quả nhiên là sinh ra chỉ để đẹp, nếu không như vậy thì, Thần Vĩ Đại của vương quốc xưa cổ cũng không để bà ấy con đường sống.”
“Lẽ nào Thiên đạo cũng không thể cưỡng lại dung nhan của bà ấy sao?"
"Em hỏi ngược lại anh, anh có thể làm được không?" Thùy Họa hỏi tôi.
"Trong lòng anh chỉ có em thôi."
"Haha, thôi đi. Bây giờ anh vẫn có thể bình tĩnh nói chuyện với em, đó là bởi vì Nữ Yêu Bất Tử vẫn chưa sử dụng mị thuật với anh. Ngay từ đầu anh cũng không thể kháng cự lại trước Kiêm Hà, thì làm sao anh lại có thể kháng cự Nữ Yêu chứ."
Bị Thùy Họa vạch trần, tôi không nói nên lời.
"Nhưng em không lo lắng về việc bà ấy dụ dỗ anh."
"Tại sao?"
"Bởi vì Nữ Yêu Bất Tử không thể động đến tình cảm được. Một khi bà ấy thật sự động tình, bà ấy sẽ mất đi thân thể bất tử, mất đi vẻ ngoài tuyệt thế, biến thành một con quái vật vừa già nua vừa xấu xí, điều này còn khó chịu hơn cả việc giết chết bà ấy."
Tôi khi nghe được điều này đã không khỏi bàng hoàng, nghĩ rằng Nữ Yêu Bất Tử này thực ra lại là một người phụ nữ mạng khổ như vậy.
Nhưng tôi thấy tư thái bà ấy phong lưu, thần sắc sắc sảo, hẳn là bà ấy đã coi thường số phận của mình và không màng đến chuyện phong nguyệt.
Tuy nhiên, một người sống có tốt thế nào cũng không bằng hai người cùng nhau đồng hành.
Đệ tử Ma đạo rất trọng tình trọng nghĩa, nhưng bản thân sâu thẳm tâm hồn lại rất cô độc, nếu phải sống cô độc suốt đời, tôi sẽ nhất quyết không chịu.
Nghĩ đến đây, tôi hỏi Thùy Họa: “Nếu không quen biết anh, em có bằng lòng sống cô độc cả đời không?”
"Haha." Thùy Họa cười khẩy.
"Trả lời anh đi, Thùy Họa."
“Nếu em có thể chịu đựng nỗi cô độc như vậy, cần gì phải nhìn khói lửa nhân gian suốt bốn trăm năm từ sông Hoàng Hà chứ!”
“Vậy nếu không quen biết anh, liệu em sẽ kết hôn với người đàn ông khác không?” Tôi bạo dạn tiếp tục hỏi.
"Sao nào, cho phép anh ăn chả, lại không để em ăn nem được à?" Thùy Họa cau mày hỏi.
“Ờ……"
Tôi lại không nói nên lời, trong lòng cảm thấy chua xót.
Nhìn thấy sự chán nản của tôi, Thùy Họa cười khúc khích và nói: "Đồ ngốc, có phải anh đã quên lý do tại sao em lại sinh ra rồi không? Hay anh nghĩ rằng đời này của em còn có cơ hội gặp những người đàn ông khác? Đừng quên, em là mệnh cách Khôi Cương, ngoại trừ anh ra, em không có lựa chọn nào khác.”
Nếu là trước đây Thùy Họa sẽ không bao giờ an ủi tôi như thế này, gần đây tình cảm của cô ấy ngày càng nồng nhiệt, con người cô ấy cũng càng ngày càng dịu dàng.
Có rất nhiều những cảm xúc, lời nói ngọt ngào và cả thần sắc mà trước đây không có, gần đây cũng rất dũng cảm bộc lộ ra.
Khi chúng tôi đang nói chuyện, Nữ Yêu Bất Tử đã đến trước mặt chúng tôi, đứng cách đó mười trượng và thăm dò chúng tôi.
Khi đến gần hơn, mới nhận ra từng cử động của bà ấy đều khiến tôi kinh sợ, đến mức không thể khống chế bản thân mình, bất lực, tôi chỉ đành nhìn xuống thanh kiếm Vạn Thiên Sấm Ngữ trong tay mình, không dám nhìn bà ấy thêm lần nào.
Thùy Họa ngược lại lại không chút sợ hãi, đứng trong kiêu ngạo, lạnh lùng nhìn Nữ Yêu Bất Tử.
Hai người phụ nữ ánh mắt giao nhau, một người bình tĩnh và điềm tĩnh, còn người kia thì càng ngày càng sợ hãi.
"Bệ hạ, hai người này là Ma Đạo Tổ Sư Tạ Lan và Tử Thần Minh giới Lâm Thùy Họa, người mà tôi từng nhắc đến với người." Nữ Oa nhẹ giọng nói.
Khi nghe thấy những lời này, Nữ Yêu Bất Tử thờ ơ liếc nhìn Nữ Oa Nương Nương một cái, sau đó bắt đầu chỉnh lại quần áo của mình.
Bộ cung trang bà ấy mặc, cả trong lẫn ngoài, có tận mấy chục lớp, sau khi chỉnh xong, bà ấy được bao bọc bởi lớp châu báu ngọc ngà, phát ra âm thanh lạo xạo, giống như hạt lớn hạt nhỏ rơi trên đĩa ngọc, âm thanh lẫn hình ảnh đều tuyệt mỹ.
Thực ra bà ấy vốn đã ăn diện và không cần phải làm như vậy, nhưng nếu không làm điều này thì bà ấy sẽ thiếu đi sự chân thành đáng lẽ phải có.
Cuối cùng, khi chỉnh trang xong, bà ấy bước về phía trước năm trượng, cúi đầu hành lễ trước Thùy Họa, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Bái kiến Tử Thần đại nhân.”
Lời này vừa nói ra, Nữ Oa càng thêm phần kinh ngạc.
"Tại sao Bệ hạ lại như vậy? Thái Cổ Thần Ma sao nhận nổi lễ bái lạy của người?"
"Nữ Oa, lời này của ngươi sai rồi. Người ta bái lạy không phải Tử Thần của Thái Cổ Minh giới, mà là một Tử Thần Thái Sơ quản cái chết, Thiên đạo quản sự sống. Cơ thể Khôi Cương, âm dương tuyệt diệt, chính là đệ nhất thần cổ xưa dưới Thiên đạo.”