Khi Phá Quân Hộ Pháp Thiên Tôn đọc ra ba chữ Tạ Mạt Lăng, một cơn gió nhẹ thổi qua giữa thiên địa.
Gió thổi qua cỏ cây, hồ nước, thung lũng và núi non, làm mặt nước gợn sóng, lay động cây rừng.
Núi non hồi đáp, thung lũng trống trải vang vọng, hoa cỏ lay động, trong rừng vang lên tiếng thì thầm.
Thế giới Yêu Tinh lạ lẫm, nhờ vào tiếng gió, tên của Đạo Tổ được gọi lớn hơn.
"Mạt Lăng, Mạt Lăng…"
Tình huống như vậy tôi đã gặp một lần. Khi tôi tiết lộ bí mật về thân thế của Đạo Tổ ở Cửu Nghi Sơn, từng nghe được tiếng thì thầm từ rừng cây và hoa cỏ, từ nhân gian tới m Phủ, thần đình, thậm chí là cả khoảng không vũ trụ ở thiên ngoại, mỗi một nơi Đạo Tổ từng để lại dấu vết, đều có tiếng gọi từ những cường giả năm xưa.
Lúc này âm thanh đó lại vang lên, tâm tình tôi vô cùng kích động.
Người kích động nhất chính là Phá Quân. Mạt Lăng chính là tình yêu cả đời của cô ấy, trải qua 3000 năm cô đơn và tuyệt vọng, cô vẫn nghe được có người gọi tên người yêu mình, sao cô ấy có thể không hưng phấn đây?
m thanh ẩn trong gió, gió thổi không chút dấu vết, âm thanh cũng theo gió mà biến mất không để lại dấu vết.
Nhưng khi gió thổi tung lớp bụi từ bức chân dung nằm rải rác trên mặt đất, lớp bụi tụ lại trong gió, dần dần hóa thành hư ảnh của một nam nhân.
Gương mặt mờ mịt, nhìn không rõ ràng, nhưng rõ ràng chính là người trong bức họa.
"Là chàng sao?" Phá Quân Hộ Pháp Thiên Tôn xúc động nhìn nhìn hư ảnh mờ nhạt hỏi.
Hư ảnh lơ lửng trong không trung, đối mặt với Phá Quân Hộ Pháp Thiên Tôn, dường như đang nhìn chằm chằm vào cô ấy.
"Là chàng sao?"
Phá Quân hỏi lại, hư ảnh không lập tức trả lời mà bay về phía Phá Quân.
Nhìn hư ảnh ngày càng gần mình, Phá Quân Hộ Pháp Thiên Tôn càng thêm kích động. Ngay khi Phá Quân Hộ Pháp Thiên Tôn đưa tay chạm vào cánh tay của hư ảnh, hư ảnh lại lướt qua cô ấy rồi đáp xuống trước mặt Bạch Tinh Tuyết.
Tới trước mặt Bạch Tinh Tuyết, hư ảnh nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của cô ta, giọng điệu trống rỗng nhưng tràn ngập sự thương cảm vô tận nói: "Nhiều năm như vậy, vất vả cho nàng rồi."
Một câu nói dịu dàng, Bạch Tinh Tuyết liền rơi lệ.
"Đừng khóc, đừng động tình, như vậy hoa mới không tàn." Hư ảnh nói.
"Nhưng ta hối hận rồi." Bạch Tinh Tuyết khóc nói.
"Khi ấy nàng hỏi ta trên đời này có loài hoa nào không bao giờ tàn, ta dạy nàng trường sinh quyết. Lúc này nàng đã đạt được nguyện vọng tồn tại cùng với thiên địa, sao lại hối hận?"
"Ta trường sinh bất lão, chàng lại một đi không trở về, trường sinh đối với ta mà nói còn có ý nghĩa gì nữa?"
"Có lẽ, sinh mệnh vốn là vô nghĩa..."
Khi câu nói này phát ra từ miệng hư ảnh, tôi có thể biết ngay rằng hư ảnh trước mặt tôi chắc chắn không phải là Đạo Tổ.
Đạo Tổ không phải người theo chủ nghĩa hư vô, nếu không thì ông đã không tạo ra Ma đạo.
Chúng sinh bình đẳng không bỏ lại ai, đây là ý nguyện vĩ đại cỡ nào. Làm sao một người có thể coi tám chữ này là lí tưởng lại có thể nói sinh mệnh vô nghĩa?
Nhưng nếu hư ảnh không phải Đạo Tổ thì tại sao thiên địa lại gọi tên y?
Tôi rất bối rối, nhưng Thùy Họa trông lại thả lỏng hơn tôi nhiều.
Là Tử Thần, cô ấy càng hiểu rõ ý nghĩa của sinh mệnh hơn.
"Em có cảm thấy ông ấy chính là Đạo Tổ của chúng ta không?' Tôi dùng thần niệm hỏi.
"Phải, cũng không phải."
"Ý gì thế?"
"Người trước mắt chúng ta chính là tiền thân của Đạo Tổ. Có lẽ đã trải qua thất bại thảm hại, đắm chìm trong hư vô, không cách nào tự giải thoát. Mà Đạo Tổ của chúng ta, hẳn là ông ấy sau khi thức tỉnh trở về."
"Em chắc chắn vậy sao?"
"Bản thân sinh mệnh vốn là vô nghĩa, chỉ có cái chết mới hiểu được ý nghĩa thật sự của bản chất con người. Nếu không trải qua sống chết, làm sao chúng ta có thể hiểu được ý nghĩa của sinh mệnh."
"Nếu xác thực là Đạo Tổ, vậy ông ấy là tồn tại như thế nào? Chúng ta đều biết Đạo Tổ đã hóa Hi Di, trở về với thiên địa. Ông ấy ở chỗ này lại là gì?"
"Dấu chân của quá khứ, tiếng vọng của kí ức."
"Tử thần có thể thông qua kí ức mà tái sinh. Em có thể mang Đạo Tổ trở lại không?" Tôi hỏi.
"Sao phải vậy? Cho dù em có thể biến hình ảnh phản chiếu thành thật, thì đó cũng không phải ông ấy mà."
Đúng vậy. Cho dù Thùy Họa sử dụng những kí ức trước mặt như một linh hồn để tái tạo hư ảnh, thì rốt cuộc đó cũng không phải Ma đạo tổ sư của chúng tôi. Nếu không thì hư ảnh ấy đã chẳng lướt qua Phá Quân Hộ Pháp Thiên Tôn và đứng ở trước mặt Bạch Tinh Tuyết.
Đối mặt với những lời nỉ non dịu dàng của hư ảnh và Bạch Tinh Tuyết, nỗi đau và sự thất vọng vô tận hiện trên gương mặt Phá Quân Hộ Vệ Thiên Tôn.
Nếu nói Phá Quân khi xưa là một vị chiến tướng thiết huyết sát phạt, thì cô ấy ở trước mắt lại đang lộ ra mặt yếu đuối nhất của mình.
May thay, sau khi hư ảnh và Bạch Tinh Tuyết nói chuyện một lúc lâu, cuối cùng cũng xoay người tiến về phía Phá Quân Hộ Pháp Thiên Tôn.
"Ta không biết cô là ai, nhưng ta được gọi tỉnh nhờ cái tên mà cô nói."
"Không nghĩ tới ngươi thậm chí còn không nhớ tên mình."
"Ta đương nhiên biết ta là ai. Ta là Đạo Thần, là Đạo Thần trong Nguyệt Cổ Giới. Chư thần không phải vạn năng, Đạo Thần thì toàn năng."
"Haha... Ngươi nếu thật sự lợi hại như vậy, sao chưa từng có người nhắc tới ngươi?" Phá Quân Hộ Pháp Thiên Tôn cười lạnh nói.
"Vì Đạo Thần chưa từng hiện nguyên hình, thậm chí có thể nói, ngoại trừ những vị thần vĩ đại, cổ giới căn bản không biết tới sự tồn tại của Đạo Thần." Hư ảnh nói.
"Nói vậy thì, sự tồn tại của Đạo Thần có ý nghĩa gì?"
Một câu này khiến hư ảnh dừng lại.
Nếu một người chưa từng xuất hiện với nguyên hình mà chỉ có thể trộm thần vị của người khác rồi náo loạn thế giới, thì sự tồn tại của y có ý nghĩa gì?
"Một người mà không có bản ngã, đối với ta, không xứng là người." Phá Quân lạnh giọng nói thêm.
"Cô..." Hư ảnh tức giận chỉ vào Phá Quân, nhưng lại không thể nói lời phản bác.
"Ngươi có thể hóa thân vào ngàn vạn người, nhưng lại chẳng bao giờ là chính mình. Đạo thần, ta thấy ngươi thật đáng thương."
"Tạ Mạt Lăng là ai?"
"Là một người vĩ đại, vĩ đại hơn nhiều so với vị thần vĩ đại trong miệng ngươi nhiều."
"Không thể nào. Trên thế giới này, vĩnh viễn không có ai có thể so được với vị thần vĩ đại."
"Đương nhiên có. Đừng quên lời ngươi vừa nói. Chư thần không phải vạn năng, Đạo Thần không gì không thể. Nếu một ngày ngươi đoạt đi thần vị của vị thần vĩ đại, chẳng phải ngươi cũng vĩ đại như hắn sao?"
"Tiếc là, ta đã thất bại rồi." Hư ảnh lẩm bẩm.
"Hóa ra ngươi thật sự đi cướp thần vị của vị thần vĩ đại?"
"Đúng vậy. Nếu không phải như vậy, ta đã không bị hư vô nuốt chửng. Ta tưởng mình đã thành công, nhưng tất cả những gì ta thấy chỉ là hư vô..."