Thiên Đạo là Hư Không Đại Quân, Đạo Thần đã cướp đi thần cách của vị thần vĩ đạo, nên thứ mà ông ta có thể nhìn thấy chỉ là hư không trống rỗng vô tận.
Hư vô đã phá hủy ý chí của ông ta, xóa sạch sự tồn tại của ông ta, khiến Đạo Thần nghi ngờ sự tồn tại của chính mình, gieo rắc mầm mống nghi ngờ trong lòng ông ta, và rồi ông ta mãi mãi đắm chìm trong hư vô, vì thế ông ta mới nói ra câu cuộc sống chỉ là vô nghĩa.
Có thể nói, sai lầm ngu xuẩn nhất của Đạo Thần là không nên cướp mất thần cách của vị thần vĩ đại.
Chỉ trách ông ta quá tự phụ, trên đời này nào có vị thần linh nào có năng lực toàn diện, nên tất nhiên không phải chuyện khó khăn gì, Đạo Thần cũng giải quyết êm đẹp được.
Đạo Thần không tiếp tục hỏi Tạ Mạt Lăng là ai, có lẽ ông ta cũng phần nào đã đoán được đáp án, hay có lẽ ông ta hoàn toàn không thèm việc đó để vào mắt.
Hoặc có khả năng khác nữa, ông ta sớm biết mình sắp tan biến hoàn toàn khỏi thế gian rồi.
Đạo Thần đi về phía Thùy Họa, là một vị thần cường đại, gần như toàn năng trong thế giới cổ xưa, chắc chắn ông ta có thể xác định thần cách Thái Sơ Tử Thần của Thùy Họa.
“Ta từng muốn cướp thần vị của ngươi đấy.” Đạo Thần trầm giọng nói với Thùy Họa.
“Và ta nghĩ là ông đã thất bại thảm hại.” Thùy Họa thờ ơ đáp lại.
“Đúng vậy, ta đã thất bại, Thiên Đạo có sự trống rỗng mà sinh mệnh không thể chịu đựng được, và Tử Thần cũng có nỗi bi ai mà sinh mệnh không thể tiếp nhận. Thiên Đạo khiến ta rơi vào sự trống rỗng vô tận, còn Tử Thần khiến ta cảm thấy cuộc sống trở nên vô vọng.”
“Vậy nên, ông đã chọn cách tự sát để giải thoát chính mình sao?”
“Đúng vậy, thần linh không phải là kẻ toàn năng, đối với Đạo Thần ta đây, thì không gì là không thể, nếu ta không muốn chết, pháp tắc thiên địa cũng không thể làm gì ta.”
“Đáng tiếc, cuối cùng ông cũng đâu tự sát thật.”
“Cô nói vậy là có ý gì?” Đạo Thần nhướng mày hỏi.
“Nếu ông thật sự tự sát, trên thế gian này sẽ không còn có Tạ Mạt Lăng nữa.”
Đạo Thần bị chọc trúng chỗ đau, đành mím môi im lặng, không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, ông ta mới mở miệng: “Ông ấy, rốt cuộc là người như thế nào?”
“Ta không có tư cách bình phẩm về hành vi của Đạo Tổ. Có lẽ ông nên đi hỏi Phá Quân Hộ Pháp thiên tôn xem sao.”
Phá Quân không đợi Đạo Thần lên tiếng, đã nói thẳng: “Ông có thể hóa thân thành hàng ngàn vạn người, nhưng ông ấy đặt hàng ngàn vạn người đó vào tim. Vĩnh Hằng Kiếm Chủ hay Thái Sơ Tử Thần, là những vị cường giả mà dù ông vẫn còn đang ở trong thời kỳ hoàng kim, ông cũng không dám đắc tội, nhưng bọn họ tình nguyện cúi đầu hạ mình trước mặt ông ấy, kính cẩn gọi ông ấy hai tiếng Đạo tổ, dù buộc họ sống hay chết vì ông ấy, họ cũng không có lấy một lời oán thán.”
“Vậy bây giờ ông ấy đang ở đâu?”
“Hóa thân thành Hy Di, cùng đồng quy với thiên địa.” Phá Quân Hộ Pháp thiên tôn cau mày, buồn bã nói.
“Ha ha, kết cục không phải cũng thảm hại giống như ta đấy thôi?”
“Tất nhiên là khác chứ. Mặc dù Đạo Tổ đã ra đi, nhưng hàng ngàn đệ tử Ma Đạo, thậm chí cả tam giới nhân gian đều mãi mãi nhớ tới ông ấy. Ma Đạo bất diệt, Đạo Tổ mãi mãi tồn tại trên đời này.” Tôi dõng dạc nói lớn.
“Nếu Ma Đạo bị diệt vong thì sao?” Đạo Thần nhìn thẳng vào tôi, lạnh giọng hỏi.
Tôi mím môi, không thể trả lời câu hỏi của ông ta, cả Thùy Họa và Phá Quân Hộ Pháp thiên tôn đều cúi đầu im lặng.
Cuộc chiến chống lại Thiên Đạo, không một ai dám chắc chắn họ có cơ hội giành chiến thắng hay không.
Quang Thiên Sứ chỉ đại diện cho một phần sức chiến đấu của Thiên Quốc, nhưng lại có thể hủy diệt Thái Tam Cổ Giới, còn hiên ngang để lại thương Thiên Tặc cắm sâu vào huyền quan của tôi.
Huyền quan của tôi, vốn là con át chủ bài mạnh nhất dùng để đối phó với Thiên Đạo, giờ đây ngày ngày bị thương Thiên Tặc nuốt chửng từng chút một, đến cuối cùng không thể thoát khỏi số phận hủy diệt.