Nếu tôi không có huyền quan thì làm sao đủ sức chống lại Thiên Đạo đây?
Chỉ dựa vào kiếm Vạn Ngàn Châm Ngôn trong tay, thì cho dù tôi càn quét cả thiên quốc cũng chưa chắc đọng được một cọng tóc của Thiên Đạo.
“Ngoài Thiên Đạo, không ai có thể sống mãi với thời gian. Cho nên, trên đời này căn bản không có sự tồn tại nào kéo dài vĩnh viễn, ngoại trừ sự trống rỗng tuyệt đối.” Đạo Thần thờ ơ nói.
“Ông thật sự nghĩ rằng, Thiên Đạo là kẻ vô địch sao?” Thùy Họa không phục hỏi lại.
“Cho dù đối đầu với cả thế gian, chúng ta cũng không thể đánh bại hắn. Trừ khi...” Đạo Thần ngập ngừng trong giây lát.
“Trừ khi cái gì?” Tôi sốt sắng hỏi.
“Những thứ tồn tại trên đời đều nằm trong lòng bàn tay khống chế của Thiên Đạo, muốn đánh bại Thiên Đạo, chúng ta chỉ có thể dựa vào tương lai.” Đạo Thần trầm giọng nói.
“Tương lai sao?”
“Đúng vậy, Thiên Đạo đã sống từ xưa đến nay rồi, ngay cả pháp tắc thiên địa cũng bất lực, không hạ gục được hắn ta, không có gì có thể thoát khỏi bàn tay khống chế của Thiên Đạo, hết thảy đều nằm trong sự kiểm soát tàn độc của hắn, muốn đánh bại hắn, chỉ có thể dựa vào tương lai mà thôi.”
Nghe Đạo Thần nhắc đến tương lai, tôi nghĩ đến huyền quan bí ẩn của mình.
Đạo Thần được người ta gọi là Đạo Thần, vì khả năng kiểm soát sức mạnh đáng sợ của Thiên Tặc.
Nếu như ông ta có thể giúp tôi xóa bỏ sự uy hiếp do thương Thiên Tặc gây ra, huyền quan của tôi có thể trở thành vũ khí chống lại Thiên Đạo.
Nghĩ đến đây, tôi liền nói với Đạo Thần: “Không biết Đạo Thần có hứng thú ghé thăm huyền quan của ta không?”
“Phải xem huyền quan của nhà ngươi có cái gì hấp dẫn ta hay không đã.” Đạo Thần thờ ơ nói.
“Ta có thể đảm bảo ông nhất định sẽ không hối hận khi đi vào huyền quan của ta đâu.”
“Ồ, ta chỉ là một kính tượng tầm thường mà thôi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị tiêu diệt. Nếu ngươi đã chắc chắn như vậy, thì ta cũng muốn vào huyền quan của ngươi dạo chơi xem sao.”
Thấy Đạo Thần đồng ý, tôi bắt đầu chuyên tâm mở huyệt thần đình ra.
Lúc này, Thùy Họa dùng thần niệm nhắc nhở tôi: “Tạ Lan, đến giờ chúng ta vẫn chưa biết Đạo Thần là địch hay bạn, anh tự tiện cho chép ông ta đi vào huyền quan của anh như vậy, đúng là quá mạo hiểm rồi.”
“Anh không còn lựa chọn nào khác.” Tôi cười trừ, rũ rượi nói.
Nói xong, tôi mở huyệt thần đình ra, Đạo Thần hóa thành một luồng ánh sáng tiến vào huyền quan của tôi.
Ngay khi ông ta vừa xuất hiện, ngay lập tức bị thương Thiên Tặc đang lơ lửng trên bầu trời thu hút
Suốt mấy ngày qua, thương Thiên Tặc đã dần dần ăn mòn sức mạnh huyền quan của tôi, sát ý hủy diệt ngưng tụ trong đó ngày càng nghiêm trọng nặng nề hơn.
Khi sức mạnh huyền quan bị cây thương đáng chết đó cướp đi hoàn toàn, sát ý hủy diệt đạt đến cực điểm, huyền quan của tôi sẽ bị nó phá hủy, đồng thời con dân Ma Đạo của tôi cũng sẽ không thoát khỏi số phận diệt vong.
Tôi mời Đạo Thần vào huyền quan của mình vì tôi muốn ông ta giúp tôi loại bỏ mối đe dọa của thương Thiên Tặc.
Thùy Họa nói bọn họ còn chưa quyết định xem Đạo Thần rốt cuộc là thiện hay ác, nhưng bây giờ tôi nào có lựa chọn khác đâu.
Nếu ông ta cầm súng đe dọa tôi, tôi cũng chỉ còn cách giơ hai tay đầu hàng.
Nếu ông ta sẵn lòng giúp tôi chinh phục thương Thiên Tặc, điều đó giống ban cho tôi cơ hội tái sinh.
Đạo Thần bây giờ chỉ một hóa thân của kính tượng ý chí mà thôi, có thể bị tiêu diệt bất cứ lúc nào, mà tôi đã không còn nhiều thời gian nữa, chỉ còn nước lấy mạng sống của mình ra đánh cược bằng mạng.
“Thương Thiên Tặc, chẳng trách ngươi muốn ta bước vào huyền quan của ngươi.”
“Mong Đạo Thần tiền bối ra tay giúp đỡ.”
“Đúng là ta có thể giúp ngươi tiêu trừ sát ý của thương Thiên Tặc, giúp ngươi loại bỏ mối nguy hại cho huyền quan của ngươi. Nhưng, dựa vào cái gì ta phải giúp ngươi chứ?” Đạo Thần lãnh đạm hỏi.
“Thương Thiên Tặc là món quà đáp lẽ của tôi dành cho tiền bối.”