Đạo Thần đã đồng ý bước vào huyền quan của tôi với một điều kiện.
Đó là trước khi ông ta rời khỏi huyền quan, tôi không được phép vào huyền quan nữa, nói cách khác, chỉ cần ngày nào ông ta không ra khỏi huyền quan của tôi, thì ngày đó huyền quan vẫn không thuộc về tôi.
Tôi đồng ý với ông ta, thứ nhất vì tôi không có lựa chọn nào khác, thứ hai là vì tôi cam tâm tình nguyện giao huyền quan cho ông ta.
Đạo Thần không phải là Đạo Tổ, thế nhưng Đạo Tổ nhờ Đạo Thần mới đến thế gian này.
Trong huyền quan của tôi có một tòa điện Vô Danh uy nghi tráng lệ, trong lòng tôi thật sự hy vọng, một ngày nào đó Đạo Thần có thể trở thành chủ nhân của điện Vô Danh.
Giải quyết xong chuyện Đạo Thần, Phá Quân quay trở lại huyền quan của Thùy Họa, sau đó hai người chúng tôi tạm biệt Bạch Thăng Tuyết.
"Ta muốn đi cùng hai người." Bạch Thăng Tuyết đột nhiên nói.
Câu trả lời này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hai chúng tôi, bởi vì Bạch Thăng Tuyết và Nữ Oa luôn đứa về phe Thiên Đạo. Trên thực tế, nếu không có Thiên Đạo đứng đằng sau trợ giúp, Bạch Thăng Tuyết sẽ không bao giờ thoát khỏi sự trừng phạt của pháp tắc Thiên Đạo.
Nữ Oa may mắn sống sót từ thời Thượng Cổ cho đến ngày hôm nay là nhờ bà ta được Thiên Đạo ban cho phép trường sinh bất tử, giúp kéo dài tuổi thọ của bà ta.
"Tại sao chứ?" Thùy Họa cau mày nhìn Bạch Thăng Tuyết hỏi.
"Nếu thế gian không có ngài ấy, trường sinh bất lão cũng đâu còn ý nghĩa gì với ta nữa đâu?"
"Đừng quên khi xưa chính bà đã chọn làm một đóa hoa không bao giờ héo." Phá Quân Hộ Pháp thiên tôn vội nói.
"Đúng vậy, ngày xưa là ngày xưa, bây giờ là bây giờ, cho dù cánh hoa có biến thành bùn nhão, nghiền nát thành cát bụi, thì nó vẫn còn lưu lại hương thơm thoang thoảng. Ta đã sớm chán ngấy những tháng ngày tự cho mình là thanh cao rồi."
“Bà vốn không nên động tình, chỉ cần một bước sẩy chân, bà sẽ mất hết tất cả, tóc bạc phai nếp nhăn héo mòn cơ thể”, Phá Quân lại nói thêm.
“Nhan sắc tàn phai, dung nhan héo mòn. Hàng nghìn năm trước, ta luôn trân trọng dung mạo tuyệt mỹ của mình, nhưng bây giờ ta càng trân trọng cuộc sống tự do tự tại hơn, yêu những gì mình muốn yêu, nghĩ về những gì mình muốn nghĩ. Cô không cần cật lực đè phòng ta đâu, người ta thích là Đạo Thần, không phải Tạ Mạt Lăng của cô."
Lời nói thẳng thắn của Bạch Thăng Tuyết khiến Phá Quân vốn lạnh lùng cũng phải ngập ngừng không nói nên lời.
Lúc này, Thùy Họa nhếch miệng cười, truyền một tia thần niệm vào trong lòng: "Người em thích là anh, không phải Tạ Mạt Lăng."
"Cũng may mối quan hệ giữa anh và Đạo Tổ đã được làm rõ từ lâu, nếu không, anh không biết phải đối mặt Phá Quân Pháp Hộ thiên tôn thế nào đây nữa."
Lúc đầu tôi còn tưởng rằng tôi và Đạo Tổ có chung vận mệnh, nhưng sau này danh tính đứa con của vận mệnh đã xóa bỏ suy nghĩ này.
Chúng tôi là hai người riêng biệt, nhưng chúng tôi gánh vác chung một sứ mệnh. Còn mối quan hệ giữa Đạo Tổ và Đạo Thần lại khác, bởi vì Đạo Tổ và Đạo Thần đúng thực là cùng một sinh mệnh.
Đạo Thần lạc lối đắm chìm trong hư vô, rồi đánh mất chính mình, trong khi Đạo Tổ thoát khỏi hố sâu hư vô, tìm được ý nghĩa của cuộc sống.
Nghĩ tới đây, tôi bèn dùng thần niệm hỏi Thùy Họa: "Anh thật sự rất tò mò, nếu Đạo Tổ còn sống, thì khi ông ấy có cơ duyên gặp được Đạo Thần, ông ấy sẽ có cảm giác như thế nào?"
"Họ có chung một sinh mệnh, tất nhiên sẽ không bao giờ có cơ hội gặp nhau. Trừ khi..."
"Trừ khi sao cơ?"
"Trừ phi Đạo Thần có thể giành được ký ức của Đạo Tổ, nếu vậy, bọn họ sẽ trở thành cùng một người, vì dù sao Đạo Thần chính là Đạo Tổ mà. Nhưng điều này không có khả năng xảy ra đâu, Đạo Tổ đã đồng quy cùng thiên địa, em không thể tìm thấy bất kỳ ký ức nào liên quan đến ông ấy hết.”