“Có mà, ở trong huyền quan của anh.”
Tôi kể cho Thùy Họa nghe việc trong huyền quan của tôi có một tòa điện Vô Danh, điện Vô Danh là nơi Đạo Tổ pháp truyền lục đạo.
Ngũ Hành Tùy Ngã Nhậm Tâm Du, Tứ Hải Chúng Sinh Giai Hữu Duyên.
Man Đạo Hùng Quan Chân Như Thiết, Vô Danh Cung Nội Tận Lượng Ngôn.
(*) Ngũ hành có thể tùy ý du hành cùng ta, vạn vật trên thế giới đều có số mệnh.
Đường rộng đèo lớn chân vững chãi như sắt, cung Vô Danh uy nghiêm tráng lệ.
Tôi tin rằng dù điện Vô Danh dùng cách gì để xuất hiện trong huyền quan của tôi, thì trong đó chắc chắn cũng phải chứa đựng ký ức về Đạo Tổ.
Ngoài ra, còn có thương Thiên Tặc trong huyền quan của tôi.
Sao thiên tặc đã bị Thiên Đạo luyện chế, cho nên với tư cách là nguồn sức mạnh của Đạo Tổ, thương Thiên Tặc nhất định cũng chứa đựng ký ức của Đạo Tổ.
Chỉ cần hư ảnh Đạo Thần có thể nhanh chóng thu thập tất cả ký ức của Đạo Tổ trước khi ý thức của ông ấy tan biến thành cát bụi, khi đó ông ta sẽ đánh thức thức thần của Đạo Tổ, hai người sẽ hợp nhất thành một thể.
Khi đó, Thùy Họa sẽ dùng ký ức của mình để hồi sinh đạo tổ, kính tượng sẽ được diễn hóa thành thể thực, Đạo Tổ sẽ có cơ hội trở về với trời đất.
"Tạ Lan, ký ức tái sinh vốn dĩ không phải là trùng sinh thực sự đâu, chỉ là tái hiện lại một cách hoàn hảo mà thôi. Một Đạo Tổ giả tạo kiểu đó, thật sự là người chúng ta cần sao?"
Thùy Họa kể khi Phong Chủ cầu xin cô ấy giúp Huyền Minh hồi sinh, cô ấy cũng từng do dự vì điều này.
Thùy Họa quả thực có thể hồi sinh Huyền Minh, nhưng Huyền Minh thật sớm đã xuống suối vàng rồi, cô ấy chỉ có thể dùng trí nhớ của mình để khắc họa ra một vật thay thế giống hệt bản thể của Huyền Minh thật mà thôi.
Kết quả tàn khốc như vậy, là điều Phong Chủ muốn sao?
"Tử Thần khống chế ký ức, có thể dùng ký ức tồn đọng lại để hồi sinh người chết. Tuy nhiên, có một số người xứng đáng được kính trọng khi họ còn sống, thì khi họ từ trần cũng đáng kính trọng."
"Anh hiểu rồi."
"Anh hiểu là được rồi, em thà hồi sinh Đạo Thần còn hơn giúp Đạo Tổ sống lại. Nếu em dám làm điều ngu xuẩn đó, Nữ Đế và Phá Quân sẽ hận em thấu xương mất. Bởi làm thế không khác nào em đang đáng phỉ báng tình yêu chân thành của bọn họ."
Thùy Họa nói không sai, khi Đạo Tổ còn sống, ông ấy được người người kính trọng, vậy nên cái chết của ông ấy cũng khiến hàng ngàn hàng vạn người phải rơi lệ.
Phá Quân và Nữ Đế yêu Tạ Mạt Lăng say đắm, không thứ gì trên đời có thể thay thế được ông ấy. Trong tình yêu khắc cốt ghi tâm của họ, Tạ Mạt Lăng sớm đã không còn trên đời, họ đau buồn, thống khổ và rơi nước mắt vì thương tiếc ông ấy.
Những giọt nước mắt chân thành, những khao khát cháy bỏng, những nỗi đau thấu tận tâm can đó cũng là một phần tình yêu thuần khiết của họ.
Chết chính là chết rồi, cái gọi là ký ức tái sinh chỉ là một cách để Tử Thần chiêu mộ quân đội, chứ không phải là sự thương xót thực sự của Tử Thần.
Lòng thương xót thực sự của Tử Thần chết, nằm ở việc quên đi tất cả mọi thứ.
Hy Di thì khác, Thùy Họa tác động lên Hy Di, bởi vì Hy Di đã thuộc diện tiếp nối sinh mệnh của bản thể.
Mà khí tức Hy Di của Đạo Tổ cũng đã tiêu tán thành mây khói, nếu bọn họ cố gắng phục sinh Đạo Tổ, chính là đang hành xử bất kính với ông ấy.
"Nếu nói như vậy, chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại Đạo Tổ nữa." Tôi buồn bã nói.
"Đạo Tổ đã cùng đồng quy với trời đất. Chỉ cần chúng ta còn sống, chúng ta vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của ông ấy. Dù gặp hay không gặp cũng không có gì khác biệt, cần gì phải bám víu vào những thứ ảo tưởng trước mặt cơ chứ."
"Thùy Họa, cảm ơn em đã giải đáp nghi hoặc trong lòng anh."
"Em là vợ của anh, anh cám ơn cái gì hả? Hơn nữa em là Tử Thần, cho nên em hiểu biết sâu rộng về nhân sinh hơn anh là lẽ thường thôi."
Lời của Thùy Họa khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Nhưng mà, bình thường cô ấy luôn xem nhẹ sự sống và cái chết của người khác, không biết liệu cô ấy có thể duy trì vẻ mặt lãnh đạm đó sau khi tôi chết hay không.
Bây giờ tôi hiểu rõ, huyền quan của tôi là con át chủ bài duy nhất chống lại Thiên Đạo.
Ngay khi tôi sử dụng huyền quan, tôi cũng sẽ đi theo con đường cũ của Đạo Tổ. Hóa thân thành Hy Di, cùng đồng quy với trời đất.
Nghĩ đến đây, tôi vội nắm chặt tay Thùy Họa.