Bạch Thắng Tuyết sẵn sàng giúp chúng tôi tìm ra vị trí của thiên quốc, đáp án này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Nữ Oa.
“Bệ hạ, tội bất tuân với Thiên Đạo là tội lỗi không thể tha thứ, xin Bệ hạ hãy suy nghĩ kỹ đi ạ.” Nữ Oa Nương Nương khẩn thiết lên tiếng can ngăn bà ấy.
“Nữ Oa, đương nhiên ta biết tội nghịch thiên nhất định sẽ không thể nhận được khoan hồng. Nhưng bà phải biết, nếu không có ông ấy, ta thà chết chứ không muốn sống thêm một ngày nào nữa. Trước đây, ta vẫn có thể đứng ngắm bức chân dung, rồi tự lừa mình dối người, nhưng bây giờ ta đã biết thời gian của ông ấy không còn nhiều, ta không muốn sống cô đơn lẻ loi một mình”
“Kẻ cả gan thách thức Thiên Đạo chính là Tạ Lan, Ma Đạo Tổ Sư, không phải Đạo Thần, người hà cớ gì phải chết chung với bọn họ chứ?”
“Nữ Oa, bà vẫn còn chưa hiểu sao?” Bạch Thăng Tuyết lắc đầu nói.
“Hiểu gì cơ ạ?”
“Tạ Mạt Lăng, Ma Đạo Tổ Sư chính là nhân quả của Đạo Thần, đồng thời cũng là lựa chọn cuối cùng của ông ấy. Nếu mục tiêu của ông ấy là Thiên Đạo, từ giờ ta chỉ có thể là kẻ địch của Thiên Đạo thôi. Sau khi ta rời đi, nơi này đành nhờ cậy vào bà, vận mệnh của Yêu tộc cũng giao phó hết cho bà.”
“Bệ Hạ, e rằng ta không thể gòng gánh nổi trách nhiệm nặng nề này.”
“Bà chỉ cần nhớ một điều thôi.”
“Đó là gì ạ?”
“Nếu muốn Yêu tộc trường tồn mãi mãi, thì chỉ có thể gắng sức nắm giữ vận mệnh của chính mình trong tay.”
Sau khi rời đi, chúng tôi quay đầu lại thì thấy Nữ Oa vẫn đứng thẩn thờ ở đó, vẻ mặt hoang mang phức tạp.
Sau đại nạn Long Phượng, Yêu tộc từng thống nhất nhân gian.
Khi đó nhân loại còn chưa ra đời, chư thần đã rút lui, vạn vật trên nhân gian đều bị Yêu tộc khống chế.
Nếu Yêu tộc nhất quyết không chịu thỏa hiệp, Thiên đạo cũng phải bó tay với Yêu tộc.
Thật không may, Nữ Oa không thể cưỡng lại sự cám dỗ, sau khi tận mắt chứng kiến sức mạnh tối thượng mà Thiên Đạo dùng để răn đe chư thần, Nữ Oa đã chọn đầu hàng để đổi lấy đạo trường sinh.
Chính vì sự lựa chọn ích kỷ của Nữ Oa, mà Yêu tộc đã mất đi khí số, từ đó mất đi tư cách làm chủ nhân gian.
Kể từ đó, tình hình nhân gian đã thay đổi một cách chóng mặt, Yêu tộc thoái vị, và Nhân tộc nhanh chóng lên nắm quyền.
Với tinh thần tồn tại của con người giữa trời và đất, trở thành chủ nhân của nhân gian cho đến ngày hôm nay.
Không chỉ có Yêu tộc, vận mệnh của đạo môn tam đạo cũng như vậy.
Sở dĩ Ma đạo có thể trỗi dậy nhanh chóng sau ba nghìn năm, là vì Ma đạo luôn duy trì vị trí độc lập giữa vận mệnh và Thiên Đạo.
Tiên đạo đã chọn đầu hàng và phục vụ cho Thiên Đạo, nhưng lại là phe đầu tiên bị lật đổ.
Mà phía Nhân đạo cũng bị Thiên Đạo uy hiếp, còn không thể cạnh tranh với khí số của Ma đạo.
…
Có Bạch Thăng Tuyết tận tình dẫn đường, lộ trình tiếp theo trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Trận chiến với thiên sứ tại Thái Cổ Thần Giới, danh tiếng của Tử Thần đã vang rộng trong hư không, những cường giả tối cao ẩn náu trong vực sâu của hư không, cũng biết về sự tồn tại đáng sợ của Tử Thần.
Đáng tiếc là, cho đến nay, chúng tôi vẫn chưa thuyết phục được bất kỳ chí tôn nào tham gia chiến đấu cùng chúng tôi, ngoại trừ Bạch Thăng Tuyết.
Vì vậy, xuyên suốt khoảng thời gian tiếp theo, chúng tôi không đến thăm hỏi bất kỳ đấng chí tôn nào nữa, mà cả bốn người chúng tôi bay thẳng đến Thiên Quốc.
Ngày hôm đó, chúng tôi đã đến rìa của thế giới tinh vân nồng nặc mùi chết chóc.
Cảm nhận được tử khí nồng nặc trong đám mây đen, Thùy Họa và Phá Quân đồng loạt dừng lại.
“Cô làm hay ta làm đây?” Phá Quân Hộ Pháp thiên tôn cẩn thận nói.
“Cơ duyên thuộc về tôi sớm đã kết thúc, đây hẳn là cơ duyên cuối cùng của cô đấy.” Thùy Họa mỉm cười nói.
Mối quan hệ của Thùy Họa và Phá Quân khá tinh tế, Phá Quân là tiền bối của Ma đạo, cũng chính là biểu tượng của Ma đạo, về mặt này Thùy Họa rất tôn trọng và yêu thương cô ấy.
Đồng thời, Thùy Họa là Thái Sơ Tử Thần, cũng là quân vương của những vong hồn trong thiên hạ, nên từ tận đấy lòng, Phá Quân luôn cảm thấy kính sợ cô ấy.
May mắn thay, các đệ tử Ma đạo vốn không tuân theo lễ nghi, giữa họ càng có tình cảm chị em khắng khít hơn.
“Ta lo thực lực của ta hiện giờ không đủ mạnh, có thể dẫn đến tai họa.” Phá Quân Hộ Pháp Thiên Tôn sau khi cân nhắc kỹ lưỡng mới thành thật nói.
Không phải do Phá Quân biến thành người rụt rè thiếu tự tin, trái lại, đây là biểu hiện của sự dũng cảm.
Khi một người đủ can đảm đối mặt với điểm yếu của mình, người đó mới có thể thực sự không còn sợ hãi bất kỳ thứ gì.
“Ta sẽ đi với cô.”
“Được.”
Hai cô gái đã quyết định, lần lượt tiến vào thế giới tinh vân nồng nặc tử khí kia, để lại tôi và Bạch Thăng Tuyết đứng ngoài, căng thẳng chờ đợi, quan sát kỹ càng mọi chuyện để tùy cơ ứng biến.
Khí tức chết chóc trong thế giới tinh vân này vô cùng nồng nặc, mang theo cảm giác lạnh thấu xương, dường như ẩn chứa nỗi kinh hoàng tuyệt vọng.
“Bà có biết nơi này là đâu không?” Tôi quay sang hỏi Bạch Thăng Tuyết.
“Trong thế giới cổ xưa, ngoài Thái Sơ Tử Thần ra, còn có một đấng chí tôn phụ trách quản lý vong hồn của những người đã khuất. So với Tử Thần, đấng chí tôn này có tính cách độc ác, rất hay cáu kỉnh. Những vong hồn không may rơi vào trong tay hắn, chẳng những sẽ chịu nhục nhã, bị ép làm nô dịch, còn bị hắn nuốt chửng, hấp thu làm khẩu phần ăn.” Bạch Thăng Tuyết căng thẳng nói.
“Tại sao Tử Thần lại cho phép tên khốn nạn đó tiếp tục tồn tại chứ?”
“Trên đời này nào có vị thần toàn năng, Tử Thần cũng không ngoại lệ. Vị chí tôn này sở hữu một năng lực rất kỳ quái, hơn nữa hắn còn vô cùng tinh ranh, đã nhiều lần lợi dụng năng lực này để thoát khỏi sự truy đuổi sát sao của Tử Thần.”
“Đó là năng lực gì thế?” Tôi sốt sắng hỏi.
“Tử Thần có thân thể bất tử, nhưng đấng chí tôn này lại có thần hồn bất tử. Chỉ cần xót lại một chút thần hồn không bị tiêu diệt, thì hắn có thể nhanh chóng tái sinh bằng cách nuốt chửng những vong hồn đã chết khác. Ngoài ra, hắn còn nắm giữ một thần khí vô cùng lợi hại.”
“Đó rốt cuộc là thần khí gì?” Tôi căng thẳng hỏi.
“Một cây cung săn bắn được gọi là Huyền Linh Hồn.”
“Lần này, bà có nghĩ hắn sẽ trốn thoát lên trời trót lọt không?” Tôi cau mày hỏi.
“Không đâu.” Bạch Thăng Tuyết lắc đầu nói.
“Ồ, có vẻ như bà rất tin tưởng vào vợ tôi nhỉ.” Tôi mỉm cười, hài lòng nói.
“Không, không, không, là ta có niềm tin vào cậu. Phá Quân có khả năng càn quét thế giới của cái chết, và Tử Thần cũng có sức mạnh khóa ấn linh hồn của vị chí tôn đó. Tuy nhiên, nếu chỉ một mình hai người họ thôi thì không thể giết được hắn ta.”
“Ta thì có thể làm được gì?”
“Vĩnh Hằng Kiếm Chủ, ngay cả Quang Thiên Sứ cũng trốn không thoát khỏi lưỡi kiếm của cậu. Một kẻ bắt hồn nhỏ nhoi thì sao mà có cơ hội chạy trốn được?”
“Nghe bà nói như vậy, xem ra ta cần phải chuẩn bị kỹ càng một chút rồi.”
“Mời bắt đầu buổi biểu diễn hoành tráng của cậu đi.” Bạch Thăng Tuyết mỉm cười nói.