Phá Quân vốn đang trong trạng thái suy yếu vô cùng, sau khi bị Linh Hồn Bổ Thủ khóa chặt khí cơ, ngay lập tức liền cảm nhận được cái chết đang đe dọa rình rập.
Đáng tiếc dù cô có thể cảm nhận được, lại chẳng cách nào chống lại.
Trong lòng vô cùng rõ ràng, một khi sát khí dấy lên, bản thân khó lòng thoát khỏi cái chết.
Sát khí càng lúc càng nặng, vẫn đang không ngừng tăng lên, Phá Quân không thể chịu nổi, há miệng phun ra một ngụm máu.
Phá Quân không may bị ám toán, Thùy Họa vẫn bất động như núi, thậm chí còn khép chặt đôi mắt đen láy, hoàn toàn chẳng nhìn thấy gì.
Cuối cùng, sát ý của Linh Hồn Bổ Thủ cũng chạm đến điểm cuối cùng, khóe miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười tà ác.
Nếu như Tử Thần kịp thời rút đao tương trợ Phá Quân, hắn ta cũng không nắm chắc bản thân có thể dùng một mũi tên để diệt sát.
Nhưng giờ đây, thời gian đã đứng về phía hắn ta.
Dây cung linh hồn có tốc độ khó mà tưởng tượng, chẳng khác nào chiến mã Vô Địch của Binh Ma, một khi bắn ra, không một kẻ nào có thể ngăn cản.
Linh Hồn Bổ Thủ biết bản thân đã cược thắng rồi, không hề do dự mà thả dây cung.
Mắt thấy mũi tên hư linh sắp sửa rời khỏi, chính trong lúc này, một làn gió mỏng manh như tơ quét qua dây cung
Làn gió mỏng manh, giống như đóa sen mới nở trên mặt nước, lại như dòng nước róc rách chảy qua mặt ao.
Lúc này tâm trí của Linh Hồn Bổ Thủ toàn bộ đều đặt trên người Phá Quân, đương nhiên chẳng hề để tâm đến cơn gió mỏng manh chẳng biết từ nơi nào đến này.
Đáng tiếc là, đây nào phải gió xanh, rõ ràng là ánh đao ôn nhu ấm áp của Thùy Họa.
Khóa cung, buông tay.
Mũi tên hư linh không được bắn ra, bởi vì vào chính thời khắc quan trọng nhất, dây cung đã bị gió xanh cắt đứt.
Nụ cười hốt nhiên dừng lại, nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng.
Linh Hồn Bổ Thủ ngay lập tức liền quay đầu liếc về phía sau, nhìn chằm chằm vào đao Minh Hà vẫn đang im hơi lặng tiếng lơ lửng trong không trung.
Đợi đến lúc hắn ta quay lại nhìn Thùy Họa thì mới phát hiện, trên đầu gối vốn đang đặt thanh đao giờ đã trống không.
Mắt thấy Tử Thần đang chậm rãi đứng dậy, khuôn mặt mang theo vẻ lạnh lùng chết chóc, hắn chợt nghĩ đến một câu nói.
“Khi bạn nhìn chằm chằm vào vực thẳm, vực thẳm cũng đang nhìn bạn.”
Đao Minh Hà đã sớm có thể thông linh, vào khoảnh khắc hắn ta khóa chặt khí cơ của Phá Quân, dưới sự điều khiển của Thùy Họa, đao Minh Hà đã lặng lẽ khóa chặt lấy hắn từ phía sau.
Đao quang xuất ra, hóa thành cơn gió mát lành lướt qua dây cung, dây cung bèn đứt đoạn.
Càng ấm áp ôn hòa bao nhiêu lại càng ẩn giấu nhiều sát khí khủng bố bấy nhiêu.
Sở dĩ đao này có được uy lực như vậy, chủ yếu liên quan đến chuyện Phong Chủ trầm mình xuống Minh Hà.
Linh Hồn Bổ Thủ biết ván cược này đã thất bại, lấy hết can đảm nói: “Tử Thần, ta thừa nhận bản thân thua rồi, nhưng ngươi cũng đừng hòng giết được ta.”
“Ngươi nghĩ ngươi vẫn còn cơ hội sao?”
“Ha ha, hôm nay dừng ở đây, ngày sau sẽ trả lại ngươi gấp bội.”
Dứt lời, Linh Hồn Bổ Thủ tự biết bản thân khó lòng thoát khỏi sát ý của Tử Thần bèn quả quyết tự hủy huyền quan, mượn sức mạnh hủy diệt khổng lồ để nghiền nát thần hồn của mình.
Con người không tàn nhẫn khi tranh giành sao có thể đứng vững, thần cũng như vậy.
Bao nhiêu năm nay, từ m Sơn Lão Tổ cho đến Chiến Thần Hình Thiên, Thùy Họa đã gặp vô số kẻ tàn nhẫn, thế nhưng chưa từng thấy một kẻ nào có thể cực đoan giống như Linh Hồn Bổ Thủ.
Để có thể cầu sinh bèn không ngần ngại nghiền nát thần hồn, hóa thành muôn ngàn đạo thần niệm tan ra bốn phương nhằm chạy trốn.
Đao Minh Hà điên cuồng nhảy múa, hóa thành Minh Hà chân chính, cắn nuốt gần như toàn bộ thần niệm, thế nhưng vẫn không thể nào hủy sạch toàn bộ thần niệm của Linh Hồn Bổ Thủ, trước sau đã có chín đạo thần niệm thoát khỏi Hồn Giới.
Chín đạo thần niệm, chỉ cần một đạo còn tồn tại, Linh Hồn Bổ Thủ sẽ có cơ hội cuộn đất ngóc đầu trở lại.
“Chín đạo thần niệm đó, ngươi thực sự chắc chắn bản thân có thể tiêu duyệt toàn bộ sao?” Bạch Thánh Tuyết cay mày nhìn tôi hỏi.
“Nếu như chỉ có một đạo, ta có lẽ không thể chắc chắn bản thân sẽ làm được, nhưng là chín đạo, vậy thì Linh Hồn Bổ Thủ nhất định phải chết.”
“Vì sao chứ?”
“Cửu cửu quy nhất, điều này đã chú định kết cục hủy diệt. Thái Nhất sinh thủy mới là con đường dẫn đến sự sống vô tận.”
Dứt lời, tôi vung thanh kiếm Ngàn Vạn Châm Ngôn hướng về phía hư không.
Kiếm quang rung chuyển, quang ảnh trùng điệp.
Trong nháy mắt bèn hóa thành ngàn vạn thanh kiếm, dọc ngang tạo thành một biển kiếm, quét qua cửu thiên thập địa!