Kiếm hải hạ dần xuống từ trên bầu trời, dòng chảy ngầm dao động.
Góc đông nam đã xuất hiện một luồng thần niệm đầu tiên, sau khi nhận ra luồng thần niệm là của Linh Hồn Bộ Thủ, dòng nước ngầm của kiếm hải lập tức biến ra một con rồng, giận dữ gầm thét lao qua sóng nước và bay vụt đi.
Luồng thần niệm của Linh Hồn Bộ Thủ đáng sợ đến mức muốn bỏ chạy, nhưng cuối cùng cũng bị kiếm long giữ lại.
Tốc độ của thần niệm rất nhanh, nếu như là kiếm khí hóa rồng thông thường chắc chắn sẽ không thể theo kịp tốc độ của nó, tuy nhiên, kiếm long của tôi lại hình thành kiếm Vạn Thiên Sấm Ngữ, nó không chỉ có sức tàn phá vô thượng từ kiếm khí mà còn có thể phong ấn sức mạnh tín ngưỡng.
Thần linh cư ngụ nơi cửu thiên, con người có thể thông qua tín ngưỡng, niềm tin mà chạm đến sự tồn tại của thần.
Niềm tin sẽ bỏ qua khoảng cách không gian và nỗi nhớ mong cũng vậy. Khi ta nhớ người, người ở trên bầu trời; khi ta nhớ người, người cũng ở ngay trước mặt ta.
Tín ngưỡng của Ma đạo rất đơn giản, bảo vệ đất nước, bách tính an cư lạc nghiệp, đạo pháp giải trừ tâm ma.
Một khi bị kiếm long đưa vào tầm ngắm, mặc cho có trốn đến tận cùng đất trời, ắt sẽ không chết không thôi.
Tôi nhắm về phía đông nam, nơi góc đông nam đang có kiếm long lội nước, cưỡi sóng để truy đuổi. Tôi nhắm về phía tây bắc, kiếm hải nơi tây bắc cũng có kiếm long gầm thét điên cuồng né sét, truy đuổi theo Linh Hồn Bộ Thủ.
Đông nam, tây bắc.
Chính bắc, chính tây, chính nam.
Tây nam, đông bắc.
Chính đông.
Lần lượt trước sau tám luồng thần niệm đều bị con kiếm long nuốt chửng lấy, chín luồng thần niệm của Linh Hồn Bộ Thủ cuối cùng cũng chỉ còn lại một luồng đang treo lơ lửng ở nơi cao trên bầu trời.
Lúc này đây, kiếm hải đã cạn kiệt hết kiếm ý, sức mạnh tín ngưỡng phong ấn trong kiếm Vạn Thiên Sấm Ngôn cũng đã dần cạn kiệt, phải cần khoảng thời gian rất lâu mới có thể từ từ khôi phục lại.
Luồng thần niệm cuối cùng của Linh Hồn Bộ Thủ đã nằm chờ sẵn ngoài tầm với, không chỉ thành công thoát khỏi sự phong tỏa của kiếm hải, mà còn vận dụng quy luật thời gian và không gian để né tránh bị tất cả sự truy tìm của kiếm long.
Kiếm hải dịu xuống và rồi mất hút.
Kiếm long thì giải thể, tan biến.
Lúc này Thùy Họa và Phá Quân còn chưa đột phá thoát khỏi Hồn giới, mà tôi thì đã dùng cạn uy lực của thanh kiếm Vạn Thiên Sấm Ngôn rồi.
“Ma Đạo Tổ Sư, ngươi vẫn là thất bại rồi.” Bạch Thắng Tuyết cất một hơi thở dài nói.
“Chưa chắc.” Tôi đáp.
"Ta không nghĩ ra ngươi còn cách nào khác để truy lùng tia thần niệm cuối cùng của hắn nữa, trông thì dường như quá xa tầm với, không bao giờ có thể vượt qua với tốc độ nhanh nhẹn đó được. Nếu không có sức mạnh tín ngưỡng, thanh kiếm của ngươi sẽ không bao giờ có thể đuổi kịp tia thần niệm này.”
“Nếu bàn về tốc độ, tia thần niệm của Linh Hồn Bộ Thủ tuyệt đối không phải là duy nhất.”
“Lẽ nào còn có nhân loại có tốc độ nhanh hơn hắn sao?”
“Trước đây thì không, nhưng bây giờ thì có.”
"Ai?"
"Thái Sơ Nguyệt Thần, nguồn sức mạnh cuồng loạn của ánh trăng cổ xưa, mặt thần tính thứ ba của mặt trăng."
"Mặt thần tính thứ ba đến tận cùng thì là cái gì?" Bạch Thắng Tuyết hỏi.
"Như mọi người đều biết thì Thái Cổ Nguyệt Thần có hai mặt thần tính, một nửa là Nguyệt Thần, còn một nửa là Nguyệt Ma, mặt thần tính thứ ba không phải thần cũng chẳng phải ma, nhưng lại có thể ảnh hưởng đến chúng sinh vạn vật ở cửu thiên, cũng chính vì thế, mà mặt trăng cổ xưa mới bị Thiên đạo phong ấn và giam giữ trong dòng sông thời gian. Ta cũng không biết mặt thần tính thứ ba của Nguyệt Thần rốt cuộc là thứ gì, hoặc có lẽ sẽ là sát cơ cuồng bạo nhất, hoặc cũng có thể sẽ là tốc độ khó tin nhất.”
"Nhưng bây giờ chúng ta nói chuyện này có ích lợi gì? Mặt trăng cổ xưa đã bị Thiên đạo phong ấn rồi, về phần Thái Sơ Nguyệt Thần, ở thời đại ta sống cũng chưa từng nghe nói qua loại sự tồn tại của vị thần này."
"Mặt thần tính thứ ba của mặt trăng vốn đã rất bí ẩn. Ngươi không biết đến không có nghĩa là nó không tồn tại.”
"Ha ha, điều ta tò mò là, ngươi lấy gì để chắc kèo rằng Thái Sơ Nguyệt Thần vẫn còn sống chứ?"
"Bởi vì ta có thể cảm nhận được sự tồn tại của người đó, vả lại còn có thể cảm giác được người đó đang hướng thần niệm của mình về đây."
"Vậy thì đã làm sao, Thái Sơ Nguyệt Thần sẽ giúp ngươi truy lùng tia thần niệm cuối cùng của Linh Hồn Bộ Thủ sao?"
"Đương nhiên, ta có chuyện cầu cạnh, người đó chắc chắn sẽ ra tay giúp đỡ."
"Tại sao?"
"Bởi vì ta là Ma Đạo Tổ Sư, mà cô ấy là đệ tử Ma đạo!"
Tôi vừa dứt lời, một mũi tên cực kỳ uy lực đã được sinh ra từ vực sâu vô cùng xa xôi của hư không và bay xẹt qua.
Niềm tin có thể tjw lược bỏ không gian và khoảng cách, những mũi tên của A Lê cũng vậy.
Gọi là mũi tiễn, nhưng lại giống ánh trăng hơn.
Đây là chính là mặt thần tính thứ ba của mặt trăng, sự tồn tại, chẳng nơi nào ánh trăng không tồn tại.
Chiếu sáng vạn vật từ trên trời, không có nơi nào để trốn và không nơi nào để trốn thoát.
Ánh trăng cổ xưa tĩnh lặng như nước, có thể gột rửa tâm hồn, làm dịu tâm tính. Mà khi vầng trăng cổ xưa chiếu vào sự tồn tại mà nó ghét, ánh trăng tĩnh lặng sẽ lập tức biến thành sát ý điên cuồng nhất.
Khoảnh khắc mũi tên bay tới, ánh trăng theo sau nó như một cái bóng, giống như một dải ruy băng bạc đan xen trong khoảng không tối tăm vô tận.
Tia thần niệm cuối cùng của Linh Hồn Bộ Thủ đã cảm nhận được sự hoảng loạn tột độ và cố gắng thoát khỏi sự truy vết từ mũi tên.
Tuy nhiên, cho dù nó vận dụng các quy luật thời gian và không gian như thế nào để bóp méo không gian thì tất cả cũng đều là dã tràng xe cát biển đông.
Vào giây phút cuối cùng, thần niệm của Linh Hồn Bộ Thủ hiển hóa thành hình dạng con người, tức giận mở to đôi mắt ra, muốn nhìn rõ xem thứ gì đã giết chết hắn ta, làm được một việc mà ngay cả Thiên đạo cũng không thể làm được.
Mũi tên “bắn” thủng lồng ngực của Linh Hồn Bộ Thủ, biến thành một con rắn đen trong lồng ngực hắn ta, cắn nát phần linh hồn cuối cùng của hắn.
Cùng lúc đó, một tia ánh trăng chiếu lên người của Linh Hồn Bộ Thủ, phong tỏa hoàn toàn mọi không gian của hắn ta.
Anh ta không thể cử động, chỉ có thể mở to đôi mắt giận dữ và sợ hãi, nhìn thẳng vào khoảng không trước mặt.
Trong khoảng không, một người phụ nữ mặc đồ đen, men theo ánh sáng mặt trăng mà từng bước đến gần.
Khi cô bước đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng đưa mắt đánh giá một lượt, rồi nhìn sang một khoảng không khác.
Linh Hồn Bộ Thủ cảm thấy nhục nhã hơn bao giờ hết, người tự coi mình là người chí tôn nhất sau Thiên đạo, từ khi nào lại bị người khác phớt lờ một cách trần trụi như vậy?
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Linh Hồn Bộ Thủ hỏi.
“Ma đạo, A Lê”
Linh Hồn Bộ Thủ như còn muốn hỏi thêm gì nữa, nhưng vào lúc này, con rắn đen trong lòng cuối cùng cũng đã nuốt chửng toàn bộ linh hồn của hắn.
Mà ánh trăng chiếu trên người hắn đột nhiên trở nên cực kỳ nóng bỏng, cuối cùng đốt cháy luồng thần niệm của hắn thành tro bụi, cát bụi lại trở về với cát bụi, một kẻ chủ quát tháo khắp Hồn giới, sau khi trốn chạy khỏi vô số kiếp nạn sinh tử, bị Thái Sơ Nguyệt Thần, A Lê, chặt đứt mọi sinh cơ cuối cùng.
Sau khi tiêu diệt Linh Hồn Bộ Thủ, A Lê đi đến trước mặt tôi.
Ngẩng đầu nhìn Bạch Thắng Tuyết còn đang bị kinh ngạc và sợ hãi, A Lê khẽ mỉm cười và hành lễ đệ tử với tôi.
“A Lê bái kiến Ma Tổ Sư."