Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1471 - Chương 1471: Thế Nào Là Vĩnh Hằng?

Chương 1471: Thế Nào Là Vĩnh Hằng? Chương 1471: Thế Nào Là Vĩnh Hằng?

Lời nói của Phá Quân khiến sắc mặt Thùy Họa hiện lên nét u sầu.

Cô ấy bước đến bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi không chút do dự, nhìn tôi một cách kiên định và nói: “Khi chúng ta kết hôn, chúng ta đã hứa với nhau, chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão. Em hy vọng anh có thể làm được”.

"Được, Thùy Họa.” Tôi trả lời.

"Vậy thì tốt, Thiên đạo lại có gì đáng sợ chứ, Hư Không Đại Quân thì đã thế nào? Chúng sinh hữu tình, Thiên đạo vô tình."

...

Trước khi vội đến giúp chúng tôi tiêu diệt Linh Hồn Bộ Thủ, A Lê đã du ngoạn trong hư không vũ trụ trong một thời gian dài và đến thăm nhiều đấng chí tôn sống tạm bợ giữa Thiên đạo và pháp tắc trời đất.

Tình hình cũng không khác nhiều so với chúng ta, mặc dù A Lê đã triệu tập chúng ta dưới danh nghĩa mặt trăng cổ đại, nhưng ông ta đã không thể giành được đồng minh cho cuộc chiến thiên đường của chúng ta.

Quá khứ luôn thuộc về quá khứ, sau khi chứng kiến ​​sự vĩ đại của Vĩ Đại Chi Thần, những đấng chí tôn còn sống sót này không còn ý định phản kháng, huống hồ gì Thiên đạo còn có một thân phận khác, Hư Không Đại Quân.

Vì vậy, nguồn lực chiến đấu trong trận chiến này của Thiên đạo chỉ có thể đến từ Nhân gian.

A Lê nói với chúng tôi rằng Nhân gian đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc chiến đấu, Tạ Lưu Vân, Công chúa Đắc Kiều, Tử Dục Nữ Đế và những người khác đã rời khỏi Nhân gian.

"Còn Tuyết Dương thì sao?" Thùy Họa hỏi.

"Theo tin tức em nhận được trong hư không, sư phụ của em đã thức tỉnh Tham Lang Kim Ngao, rời khỏi Nhân gian rồi."

Nghe những gì A Lê nói, Phá Quân Hộ pháp Thiên Tôn thở dài một hơi.

Sự thức tỉnh của Tuyết Dương đồng nghĩa với việc Tham Lang Hộ pháp Thiên Tôn đã bị xóa sổ khỏi đất trời rồi.

Với sức mạnh của Thái Sơ Tử Thần của Thùy Họa, có thể giúp Phá Quân trùng tụ cơ thể Hi Di mà tái sinh, thì cũng có thể giúp Tham Lang Hộ pháp Thiên Tôn tái sinh với cách thức tương tự.

Là Tham Lang Hộ pháp Thiên Tôn đã từ chối sự tái sinh, lựa chọn hợp nhất với thần cách của Tuyết Dương và thức tỉnh Tham Lang Kim Ngao.

Tham Lang Kim Ngao là một trong những thánh thú hàng đầu trong vũ trụ vĩnh cửu, có thể sánh ngang với U Huỳnh cùng Chúc Chiếu, nếu Tuyết Dương có thể đánh thức huyết mạch của Tham Lang Kim Ngao, sức chiến đấu của cô ấy sẽ một bước lên mây và đứng ở đỉnh cao của chí tôn.

Từ lâu trước đó, Cửu U Nữ Đế đã nói qua, thiên diệt chúng sinh, chúng sinh diệt thiên.

Tôi từng nghĩ rằng chúng sinh ám chỉ tất cả chúng sinh trong vũ trụ, bao gồm cả Thái Cổ tam giới, bây giờ có vẻ như chúng sinh này ám chỉ tất cả chúng sinh trong lục đạo Nhân gian.

Toàn bộ Thái Cổ tam giới đã bị tiêu diệt, và những đấng chí tôn sống sót từ thế giới cổ xưa cũng không có ý định can thiệp vào cuộc đối đầu giữa Thiên đạo và pháp tắc đất trời, ngoại trừ Nam Hoa với một thân phận bí ẩn.

Về thân phận của Nam Hoa, trong lòng tôi và Thùy Họa đều có suy đoán, nhưng đều không muốn nói ra. Bởi vì chúng tôi lo lắng một khi nói ra sự thật, Nam Hoa sẽ thật sự biến mất.

Tạ Lưu Vân, Tuyết Dương và những người khác đều đến đây nên nhóm của Côn cũng phải hành động. Nghĩ đến đây, tôi hỏi: "A Lê, Côn đã có hành động gì chưa?"

"Khi em rời đi thì vẫn chưa phát giác ra sự tồn tại của Côn, nhưng em nghĩ, chuyện liên quan đến Côn đại nhân, Nữ Đế chắc chắn sẽ có sự sắp xếp.”

Nhắc đến Nữ Đế thì không thể không nhắc đến thân phận hiện giờ của bà ấy, người nắm giữ Lục Đạo Luân Hồi và là hóa thân của vận mệnh.

Ai có thể ngờ rằng sự lựa chọn cuối cùng của vận mệnh lại là dung nhập vào luân hồi.

Vận mệnh đã trao tương lai cho tôi và trao sức mạnh vận mệnh cho Nữ Đế. Tất cả những phỏng đoán của chúng tôi về vận mệnh trong quá khứ đều sai cả.

Có lẽ không thể gọi bà ta là người nắm giữ sự nhân từ, nhưng so với Thiên đạo, thì bà ta công bằng hơn.

Pháp tắc trời đất đã cung cấp không gian sống cho chúng sinh, còn vận mệnh đã cung cấp trật tự luân hồi cho chúng sinh, cả hai đều không thể thiếu.

Không có không gian ổn định, tất cả chúng sinh không thể tồn tại, nếu như không có luân hồi, tất cả chúng sinh vẫn sẽ rơi vào vực sâu diệt vong.

Nhân quả vô tận, sự luân hồi vô tận, mới là chân tướng tối thượng của thế giới và thậm chí của toàn bộ vũ trụ.

Sự tồn tại căn cơ của pháp tắc trời đất không bao giờ thể hiện cho sự tồn tại của ý chí, vận mệnh chỉ tồn tại trong vô định, dù có làm gì thì cũng làm một cách cực kỳ ẩn giấu, cũng vì thế mà phải trả giá cho việc mình làm.

Nếu không phải vận mệnh trao lại tương lai của thế giới cho tôi, làm sao bà ta có thể dễ dàng bị Thiên đạo ép phải nhảy xuống vực thẳm hủy diệt?

"Tính toán thời gian, đã đến lúc Côn hóa Bằng rồi." Thùy Họa nói.

“Đúng vậy, quả thực em rất muốn xem xem Bằng là sự tồn tại như thế nào." A Lê nói.

Ngay từ khi biết Côn có thật, tất cả chúng tôi đều có những ảo tưởng riêng về Bằng.

Hóa Bằng là nhân quả của Côn ở Nhân gian, giờ đây đã trở thành niềm hy vọng của tất cả chúng sinh trên thế giới. Bởi vì thế giới Nhân gian mà chúng ta đang sống là nhờ Bằng mang vác từ thiên ngoại về.

Khi Thiên đạo diệt thế là lúc Côn hóa Bằng, không biết nó sẽ dẫn chúng sinh đi đến đâu nữa.

Rời khỏi Hồn giới, chúng tôi tiếp tục hướng đi tới Thiên đạo chi quốc.

Thiên lộ đầy bí ẩn và khó đoán, du hành vô tận trong các đường hầm thời gian và không gian ở vô số vị diện thế giới.

Thời gian đã trở nên vô nghĩa và không gian thì không thể đo lường được.

Thay vì bảo rằng chúng tôi tìm đường đến thiên quốc, chẳng thà nói chúng tôi đang đo lường toàn bộ vũ trụ, chạm tới phần rìa của vũ trụ.

Tuy nhiên, vũ trụ thực sự rộng lớn và vô tận, nó mạnh hơn bọn tôi và không thể tùy tiện đo lường bằng thần niệm.

Tôi chỉ có thể nhìn thấy sự bao la của các ngôi sao và vẻ đẹp của tinh vân. Mặc dù có những vết nứt vực thẳm đáng sợ và những vị diện thế giới nơi cái ác được sinh sôi, nhưng bản thân sự đối lập giữa thiện và ác cũng là một loại cân bằng.

Càng chứng kiến ​​sự huyền bí và bao la của vũ trụ, tôi càng khó hiểu trước những hành động của Thiên đạo.

Tại sao lại muốn diệt thế, tại sao lại không thể cùng tồn tại với pháp tắc thiên địa?

"Tạ Lan, anh có sjw khó hiểu này chỉ vì nhân sinh của anh không đủ dài đằng đẵng." Khi tôi hỏi vấn đề này, Thùy Họa liền đáp lại như vậy.

"Anh hiểu ý của em. Điều em muốn nói là nếu thời gian trôi đi đủ chậm, mọi sự tồn tại sẽ trở thành bong bóng, sự tồn tại càng chân thực thì càng viển vông." Tôi nói.

"Đúng vậy, trong mắt Thiên đạo, Hỗn Độn Hư Không mới là vĩnh hằng, diệt thế mới là hiện thực."

“Còn trong mắt em thì sao?” Tôi hỏi.

Thùy Họa không trả lời ngay, thật lâu sau mới lắc đầu đáp: "Em không biết, so với Thiên đạo, em sống chưa đủ lâu, cũng chưa từng chứng kiến ​​vô số sự hủy diệt và tái sinh của vũ trụ... Nếu hư không và hủy diệt là câu trả lời cuối cùng của vũ trụ, thì thà là em không bao giờ sống đến lúc nhìn thấy ngày đó.”

Bình Luận (0)
Comment