Sương mù xám xịt, chết chóc.
Màn đêm không có cảnh sắc, chỉ có hắc ám vô tận.
Mơ hồ nghe được tiếng thủy triều, đưa mắt nhìn quanh lại chỉ thấy một mảng hư vô.
Xuyên qua mấy vạn dặm hư vô, một ngày này chúng tôi đã tới được vùng xám xịt mà chúng tôi chưa từng trải qua.
Cái gọi là khu vực xám xịt là những khoảng không vũ trụ nằm ngoài tầm kiểm soát của quy luật thiên địa, đồng thời cũng có thể là cấm địa vũ trụ. Cấm địa không thể chạm vào, nếu không cẩn thận, sẽ rơi vào vực thẳm vô tận, bị hư không nuốt chửng hoàn toàn.
Đây là vực sâu thật sự, đứng bên bờ vực thẳm liền cảm nhận được nỗi kinh hoàng ẩn chứa bên trong, nội tâm dậy lên từng đợt sóng trào, cho dù là bậc chí tôn tới nơi này thì cũng sẽ bị nhiễu loạn tâm tình.
m dương đã tắt, hỗn độn không tồn tại, chỉ còn lại cái lạnh thấu xương, sự ám ảnh từ chết chóc và hủy diện.
Tôi cố mở rộng thần niệm tiến vào bóng tối ở phía trước, nhưng thần niệm cứ biến mất từng tấc từng tấc, tựa như nén hương sắp tàn.
Chúng tôi vẫn đang tìm kiếm con đường Thiên đạo, nhưng những manh mối đã biết lại đưa chúng tôi tới đây, rồi không còn con đường nào nữa.
"Đây là đâu?"
Tôi đưa ra câu hỏi, nhưng không có ai cho tôi đáp án.
Phá Quân Hộ Pháp Thiên Tôn và Thùy Họa đều im lặng. A Lê cố gắng dùng ánh trăng để chiếu sáng trong bóng tối nhưng đều vô ích.
"Ta không biết đây là đâu, nhưng ta biết nhất định có người biết." Bạch Tinh Tuyết nói.
"Ai?"
"Đạo Thần."
Chư thần không phải toàn năng, Đạo Thần không gì không thể.
Bạch Tinh Tuyết cho tôi gợi ý, tôi lập tức dùng thần hồn tiến vào huyền quan, tìm kiếm thần niệm phản chiếu cuối cùng của Đạo Thần, chính là tro tàn của linh hồn ông.
Huyền quan không tìm thấy thân ảnh của Đạo Thần. Tôi bước vào cung Vô Danh, nhìn thấy Đạo Thần thân mặc đạo bào ngồi khoanh chân ở giữa thần điện.
Đạo Thần nhắm mắt, Thương Thiên Tặc nằm trên đầu gối, vẻ mặt bình tĩnh.
Lúc tới nói, tôi thấy Đạo Thần hơi cau mày rồi từ từ mở mắt.
Đó là một đôi mắt trong trẻo sáng ngời, tựa như có thể nhìn thẳng vào sâu thẳm tâm hồn và nhìn thấu cả thần niệm.
Tôi không né tránh, thoải mái để ông nhìn tôi.
Một lúc sau, Đạo Thần rời mắt, đứng dậy thở dài: "Quả nhiên, tầm nhìn của hắn so với ta tốt hơn nhiều."
"Ngài đã khôi phục được kí ức của Đạo Tổ chưa?" Tôi hỏi.
"Từ khi ta tiến vào cung Vô Danh đã biết hắn là người thế nào. Tất cả kí ức của hắn đều được bảo tồn bên trong cung điện này. Tiếc là, cho dù ta có lục soát tất cả kí ức của hắn, cũng không tìm được quan hệ giữa hắn và ta."
"Có ý gì?"
"Ta là ta, hắn là hắn. Có lẽ chúng ta là hai người không có quan hệ gì với nhau."
"Không thể nào. Thiên Tặc Tinh chỉ có một vật chủ." Tôi nói.
"Quả thật Thiên Tặc Tinh chỉ có một vật chủ, nhưng ngươi lại quên một việc."
"Cái gì?"
"Trên thế giới không chỉ có một Thiên Tặc Tinh. Trong vũ trụ của chúng ta có Thiên Tặc, bên ngoài vũ trụ cũng có Thiên Tặc tương tự. Ta hoài nghi Đạo Tổ của các ngươi giống như Thiên đạo, đều tới từ bên ngoài vũ trụ." Đạo Thần nói.
"Cái này nghe có chút huyền huyễn. Ngài định thuyết phục ta thế nào?" Về thân phận của Đạo Thần và Đạo Tổ, Thùy Họa từng giải thích bằng giọng của Tử Thần, đương nhiên tôi sẽ nghiêng về lời của Thùy Họa.
"Thuyết phục ngươi rất đơn giản. Nếu ta là Đạo Tổ của ngươi, tuyệt đối không thể bại dưới tay Thiên đạo!"
Tôi lập tức im lặng, rơi vào trầm tư.
Nguyên nhân Đạo Thần vẫn lạc là vì ông có ý định đánh cắp thần cách của vị thần vĩ đại, sau đó rơi vào hư vô vô tận rồi tự sát.
Nếu như Đạo Thần và Đạo Tổ là cùng một người, ông sẽ không bao giờ phạm sai lầm như vậy. Bởi vì Đạo Tổ tôn trọng mọi sinh mệnh, tất nhiên bao gồm cả chính mình.
"Cái gọi là chết đi mới là bản chất thật sự của con người, chẳng qua chỉ là một câu nói lời mình dối người mà thôi. Dù có chết trăm ngàn lần, tacũng không thể thoát khỏi vực sâu hư vô của Thiên đạo, đừng nói tới chuyển hóa và tái sinh thành Tạ Mạt Lăng. Các ngươi đã đánh giá thấp Thiên đạo, cũng đánh giá thấp về hắn." Đạo Thần nói.
"Nhưng bằng chứng đâu?" Tôi hỏi.
"Được. Nếu ngươi nhất quyết muốn chứng cứ, ta liền cho ngươi chứng cứ." Nói xong, Đạo Thần đi tới trước mặt ta nói: "Thân phận hiện tại của ngươi là Vĩnh Hằng Kiếm Chủ, Kiếm Đạo Chủ Sát. Ngươi dùng kiếm hành lễ với ta, nếu ta là Đạo Tổ của các ngươi, ta xứng với một lạy của ngươi. Nếu ta không phải, một lạy của ngươi sẽ khiến ảnh thần của ta phân tách, không một lối thoát."
Tôi có chút do dự. Mặc dù có hoài nghi về suy luận của Đạo Thần, nhưng tôi thật sự sợ Đạo Thần sẽ bị phân tách ảnh thần.
Đạo Thần đã giúp tôi thu phục Thương Thiên Tặc, đó là ân huệ lớn với tôi. Trong trận chiến sau đó với Thiên đạo, tôi vẫn còn ủ sẵn kế hoạch với Đạo Thần, hi vọng ông có thể ở trong huyền quan của tôi, cùng tôi chiến đấu với Thiên đạo.
Thấy tôi do dự, Đạo Thần nói: "Ngươi sợ cái gì? Có Thương Thiên Tặc ở đây, cho dù ảnh thần phân tách, ngươi cũng không giết được ta."
"Được."
Tôi chỉnh lại trang phục, tay phải nắm chặt chuôi kiếm, quỳ một gối.
Một gối quỳ xuống, đạo bào trên người Đạo Thần bắt đầu gợn sóng, áp lực vô hình khiến đạo bào tựa như bị gió mạnh thổi bay, tay áo cũng phát ra tiếng phất phơ.
Sau đó, hai tay tôi cầm kiếm, hạ chân còn lại xuống.
Khoảnh khắc đầu gối chạm đất, thân hình Đạo Thần chợt run lên như bị đánh mạnh một chưởng. Tôi chưa kịp phản ứng, khi nhìn lên lần nữa thì nhìn thấy ảnh thần của ông đã tách rời, trước mắt chỉ có Thương Thiên Tặc đang run rẩy dữ dội.
Tôi vội đứng dậy, giọng nói của Đạo Thần từ trong thương truyền ra.
"Giờ thì ngươi tin ta rồi?"
"Vâng."
"Thiên Đạo sở dĩ không thể làm gì Đạo Tổ, một là vì quy luật thiên địa, vận mệnh đang kiềm chế hắn. Nguyên nhân thứ hai là Đạo Tổ của các ngươi căn bản không phải người của thế giới này. Thiên đạo có thể khống chế hết thảy, chỉ là không thể làm gì được hắn."
"Vậy thì Thiên đạo cuối cùng đã đoán được nguồn gốc thân phận của Đạo Tổ chưa?" Tôi hỏi.
"Nếu hắn đoán được, Ma đạo làm sao có thể ống sót tới bây giờ. Ai, đây chính là chỗ mà ta thua kém hắn. Thiên đạo cũng giống ngươi, cho rằng Tạ Mạt Linh chính là ta khi chuyển kiếp. Mọi người đều biết, ta là Đạo Thần, sớm đã là kẻ thay thế vô hình cho người khác." Giọng Đạo Thần có chút u sầu.
"Cảm ơn Đạo Thần đã hóa giải nhầm lẫn."
"Chúng ta hiện tại cùng hội cùng thuyền, cần gì cảm ơn ta. Nói đi, ngươi lần này tới huyền quan tìm ta là có chuyện gì?"
"Mời Đạo Thần ra khỏi huyền quan của ta, cho chúng ta một vài manh mối."
"Mở thần đình đi."
Thần hồn thu về, tôi mở huyệt thần đình, sau đó một chùm sáng nhanh chóng bay ra.
Ánh sáng lưu chuyển biến đổi từ Thương Thiên Tặc, thần niệm của Đạo Thần được cất giữ trong cây thương.
Vực thẳm đen tối trước mặt có thể nuốt chửng cả thần niệm của ông, nhưng lại không thể làm gì với Thương Thiên Tặc. Ông điều khiển Thương Thiên Tặc xuyên qua, tựa như sao băng vụt qua màn đêm, biến mất không một dấu vết.
Sự chờ đợi kéo dài rất lâu, cho tới khi thất tinh thần từ trong vực thẳm tối tăm hiện lên, rất nhanh biến thành chín sao. Sự sắp xếp của cửu tinh thần hệt như Cửu Tinh Bắc Đẩu.
Bắc Đẩu hiện hình. Văn Xương hiện hình. Nam Đẩu hiện hình.
Sau đó, Tam Viên nhập vị, Tử Vi Đế Tinh tỏa sáng rực rỡ.
Vốn là vực sâu tăm tối cùng vùng biển chết chóc, sau khi ánh sáng chiếu rọi Tử Vi Đế, bóng tối liền thối lui, các ngôi sao tạo ra con đường ánh sao lộng lấy bên trên vực thẳm.
Nơi cuối đường sao, chính là cổng tới Thiên Quốc.