Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1475 - Chương 1475: Sức Mạnh Thời Gian

Chương 1475: Sức Mạnh Thời Gian Chương 1475: Sức Mạnh Thời Gian

Cánh cửa bên trái khắc hình ảnh của chúng sinh vũ trụ, cánh cửa bên phải khắc các loại quy luật sức mạnh, phạm vi của thần.

Từ thần tính Thái Sơ tới pháp thuật ngũ hành, từ hỗn độn bổn nguyên tới chú ngôn bùa chú, thượng vàng hạ cám, cái gì cũng có.

Trong hệ thống nguồn sức mạnh, hư không được coi là sức mạnh tối thượng của vũ trụ. Trong hệ thống tu hành pháp thuật, kiếm thuật được coi là luật lệ đầu tiên.

Xếp hạng sức mạnh của hư không, trước tiên phải xác nhận thân phận của Thiên đạo Hư Không Quân.

Kiếm đạo được xếp ở vị trí tu hành đầu tiên, cũng coi là xứng đáng. Kiếm đạo không có giới hạn, dù là Thái Sơ Kiếm Đạo hay Hỗn Lộn Kiếm Đạo, đều có thể kéo dài vô tận không ngừng.

Dù tôi đã thăng lên Vĩnh Hằng Kiếm Chủ, đối với kiếm vẫn có vô càn khả năng cải thiện.

Kiếm của Thiên đạo hay là Hư Không Quân được gọi là Hư Linh Kiếm. Không phải là không có gì, mà ngược lại, là nó bao trùm lấy tất thảy.

Hư Linh Kiếm được điều khiển bởi sức mạnh của hư không. Kiếm khí đi tới đâu, cắt đứt vạn vật thế gian, cắt đứt quy luật sức mạnh, hủy diệt mọi thứ, một kiếm liền trở về hư vô.

Sức mạnh hư không của Thiên đạo nằm ở tầng thứ nhất, song hành với nó là sức mạnh của trật tự được biểu hiện bằng quy luật thiên địa, sức mạnh của hỗn độn bổn nguyên, sức mạnh của thời gian.

Bốn nguồn sức mạnh nguyên thủy, mỗi loại sức mạnh đều kéo thành vô số nhánh. Sức mạnh của hư không diễn giải mọi quy luật của vũ trụ và tạo ra vô số hệ thống tu hành của thần. Các hệ thống này tương trợ và hấp thụ lẫn nhau bằng sức mạnh của hỗn độn bổn nguyên, chiếm phần lớn trong hệ thống tu hành sức mạnh của vũ trụ hiên tại.

Hư không và hỗn độncùng nhau sinh ra. Thiên đạo có thể đến từ vũ trụ bên ngoài và trở thành chủ nhân của thế giưới này là bởi vì hắn nắm giữ sức mạnh của hư không.

Sức mạnh của trật tự đại diện cho quy luật của thiên địa, cũng để lại sự kế thừa trong hệ thống sức mạnh của riêng nó. Như sức mạnh cuồng loạn của Cổ Nguyệt, sức mạnh liệt diễm của Nhật Chá Chân Thần, và thậm chí là cả sức mạnh của ánh sáng và bóng tối do hai thánh thú U Huỳnh và Chúc Chiếu điều khiển, đều thuộc về sức mạnh trật tự của quy luật thiên địa. Chỉ là hai thánh thú đã bị mị lực của vị thần vĩ đại hóa thân từ Hư Không Quân chinh phục, trở thành cánh tay trái phải của vị thần vĩ đại.

Quy luật tự nhiên và bản chất của vạn vật là sức mạnh của trật tự.

Băng và lửa, ánh sáng và bóng tối, âm dương ngũ hành đều có trật tự.

Trật tự ở khắp nơi, đồng thời cũng ảnh hưởng tới sức mạnh hư không do Thiên đạo đại diện, cũng hạn chế lẫn nhau bằng các loại thế lực trong hỗn độn bổn nguyên.

Sống và chết, hủy diện và tái sinh, thịnh vượng và suy tàn, nhật nguyệt cùng tinh tú lớn lên và tàn lụi, vạn vật trong tự nhiên đều có trật tự.

Hư không và hốn độn tạo thành chủ thể của hệ thống sức mạnh, và trật tự hợp nhất các chủ thể này vào phạm trù riêng của nó. Bởi vì mọi quyền năng đều phải được quy luật của thiên địa thừa nhận, bởi vì vạn vật đều ở trong vũ trụ này, kể cả Thiên đạo.

Trong bốn sức mạnh nguyên thủy, hư không, hỗn loạn và trật tự tạo thành một sự cân bằng khéo léo, và trật tự hạn chế mọi thứ. Chỉ có thời gian không hề tồn tại trong bất kì hệ thống sức mạnh nào và nằm ngoài mọi quy luật.

Nhưng bản thân sức mạnh thời gian truyền thừa cũng cực kì mỏng manh, gần như không có pháp thuật thần thông liên quan tới thời gian. Chỉ một mảnh hư không, cuối cùng chỉ để lại một bộ pháp quyết, vậy mà lại là một khoảnh khắc thời gian của Đại Hoang Thanh Đế.

Khoảnh khắc thời gian có thể đưa ai đó trở về một thời điểm nhất định.

Sẽ không phải nói quá khi nói những pháp thuật của Thanh Đế được coi như là hoàng đế đấu tiên của Quy Khư vào thời của ông. Nhưng tới hiện tại, nó chỉ có thể được coi là những pháp thuật cấp thấp, không có tác dụng gì trong những trận chiến chí tôn.

Trước đây tôi từng sử dụng sức mạnh của vận mệnh để đảo ngược thời gian và không gian, nhưng điều tôi thay đổi chỉ là vận mệnh của chính mình, không thật sự chuyển hóa được thời gian. Bởi vì tôi không thể dùng thời gian để tác động lên người khác.

"Từ xưa tới nay, thứ duy nhất không thay đổi chính là thời gian." Tôi nói.

"Chết đi như bậc trượng phu, ngày đêm không ngừng trôi. Mọi thứ đều coi như ảo ảnh, quá khứ dù sao cũng đã là quá khứ. Đây là điều không thể thay đổi. Cho dù tinh tú thay đổi, nhật nguyệt tuần hoàn, thời gian cũng không thể bắt đầu lại. Nhìn thì như những biến hóa giống nhau, nhưng đã không thể quay về ban đầu nữa." Thùy Họa thở dài đáp lại.

"Lẽ nào trước nay không có ai kiểm soát được sức mạnh thời gian sao?" A Lê hỏi.

"Từng cho rằng dung mạo của ta không hề thay đổi là vì thời gian ở lại. Về sau vạn năm cô đơn nói cho ta biết, ta không giữ được thời gian. Thứ ta giữ lại chính là sự cô đơn của ta." Bạch Tinh Tuyết trầm giọng nói, có chút oán giận.

"Xin lỗi, là ta phụ lòng nàng." Giọng Đạo Thần vang lên, mang theo cảm xúc chân thành.

"Mũi tên thời gian phóng tới phương xa và không thể trở lại. Người không nên cứ mãi ở trong quá khứ." Thùy Họa nói với Phá Quân Hộ Pháp Thiên Tôn. Là hậu duệ của Phá Quân, cũng là người mang vận mệnh của Phá Quân, Thùy Họa hiểu rõ nhất tấm lòng của Phá Quân Hộ Pháp Thiên Tôn.

"Ai nói ta đang kẹt trong quá khứ? Ta chỉ muốn nhớ mãi một người thôi." Phá Quân nói.

"Thật là bi thương." Tôi nói.

"Tạ Lan, anh lại nhớ tới ai rồi?" Thùy Họa nhìn tôi, giọng điệu bất thiện hỏi.

"Anh nghĩ tới Phật Gia."

"Ồ, là cô ấy sao."

Lúc quen biết Phật Gia, tôi chỉ thằng con thứ hai của Tạ gia, theo Liễu Hà Sầu hành nghề nhặt xác trên sông Hoàng Hà.

Tôi của lúc đó, tâm tư đơn giản nhất, chỉ muốn làm giàu rồi cưới vợ.

Dù có hôn ước với Thùy Họa, trong lòng lại không coi trọng điều đó. Tôi luôn cảm thấy đây chỉ là những thế lực kì lạ, sẽ không ảnh hưởng tới cuộc sống của tôi.

Lúc này đây, tôi dùng kiếm chém hư không, trở thành Vĩnh Hằng Kiếm Chủ, trong khi Phật Gia thì đã phiêu dạt phương xa.

Nữ đế là nữ đế, Phật Gia là Phật Gia. Tuy Phật Gia là vì nữ đế mà được sinh ra, nhưng cũng giống như tôi và Đạo Tổ, là hai người với hai dòng chảy vận mệnh hoàn toàn khác nhau.

Chỉ là, tôi đã nắm chắc được vận mệnh ở trong tay, nhưng Phật Gia lại chỉ có thể trở thành vật hi sinh của luân hồi.

Nửa đêm tỉnh dậy, điều khó chịu nhất là khi nghe được Uy Nhuy nhẹ giọng gọi tôi một tiếng, sư huynh.

Bình Luận (0)
Comment