Ngắm nhìn cánh cổng chúng sinh hiện ra trước mắt, cuối cùng thời khắc cánh cổng mở ra cũng đã đến.
Với sức thần niệm tôi bây giờ không cách nào kiểm tra xem trên cánh cổng có cài cơ quan nào không, cũng không biết đằng sau hai cánh cổng là gì.
Tuy nhiên, chúng tôi không có thời gian dừng chân lại lâu hơn được.
Mỗi phút chậm trễ trôi qua, đều khiến cho pháp tắc thiên địa suy yếu đi.
Giờ đây không chỉ mình chúng sinh trong tam giới, lục đạo đều đặt hết hy vọng lên vai chúng tôi, mà toàn bộ vạn cổ hư không vũ trụ đều trông chờ vào chúng tôi.
Thùy Họa không chút do dự bước tới trước cổng, nhưng vừa định đưa tay ra thì cô ấy lại quay sang tôi nói:
“Tạ Lan, anh làm đi.”
“Được.”
Người mở cánh cổng này nên là tôi, bởi vì tôi chính là Ma Đạo Tổ Sư.
Thiên đường có lối, Ma đạo quyết không đi.
Đẩy cánh cổng chúng sinh ra, chính là thiên đường, bây giờ tôi đang đứng trước cánh cổng thiên đạo.
Tôi đứng trước cánh cổng, hít hơi sâu giúp mình bình tĩnh lại. Tôi cứ tưởng mình sẽ hồi hộp run rẩy toàn thân, nhưng không ngờ lòng mình bình yên thoải mái đến lạ thường.
Đúng vậy, những gì phải làm tôi đều đã làm hết rồi, tôi cũng đã trả những cái giá quá đắt cho những chuyện không nên làm, từng bước đi đến ngày hôm nay, đến trước cánh cổng này.
Tôi không phụ lòng sự phó thác của Đạo Tổ, tôi đã cố gắng hết sức để mang cờ chiêu hồn Ma đạo tới được nơi đây.
Tôi không sợ hãi những gì xảy ra phía trước, và tôi không hối tiếc những gì đã trải qua.
Tôi không dám khẳng định chắc chắc lần nào tôi cũng lựa chọn đúng, nhưng tất cả những gian khổ mà tôi đã trải qua suốt thời gian, cũng đủ khiến tôi xứng đáng ưỡn ngực tự hào khi đứng trước mặt bất kỳ đệ tử Ma đạo nào.
Quỷ Thần Minh Minh, Tự Tư Tự Lượng.
Sau khi đọc xong câu sấm ngữ này, tôi đưa tay lên đẩy cảnh cổng chúng sinh.
Thần niệm của tôi tập trung hết vào tay, còn sử dụng thêm một chút kiếm ý phòng hờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi cẩn trọng chạm vào hai cánh cửa, cho đến ấn tay lên đó, vẫn không phát hiện ra cánh cổng có ý đẩy lùi hay tấn công nào.
Những gì tay trái chạm vào là chúng sinh của vũ trụ, những gì tay phải chạm vào là quy luật sức mạnh.
Một nỗi bi thương lấn áp trái tim tôi, lúc này tôi đã có một nhận thức mới về cuộc sống và thậm chí cả vũ trụ, sự hiểu biết đặc biệt nhất nằm ở thời gian.
Sức mạnh của thời gian gần như không để lại bất kỳ di sản nào trong dòng sông lịch sử dài đằng đẵng, ngoại trừ một tấc thời gian của Thanh Đế ở Quy Khư Hồng Hoang .
Tuy nhiên, vào lúc này, tôi dường như cảm nhận được sức mạnh của thời gian đang tràn vào cơ thể mình như cơn sóng thủy triều tà.
Tôi ngước mắt lên ngắm nhìn bầu trời, rồi thấy một luồng ánh sáng trong trẻo màu xanh lục lam đại diện cho sức mạnh của thời gian đang cuộn trào quanh người tôi.
Ánh sáng rực rỡ tiếp tục tràn vào cơ thể, cơn lốc xoáy màu xanh lam trên cửa cũng dần dần mờ đi, đến cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Lúc này, tôi nghe thấy một giọng nói xa xăm và cổ xưa vang lên ở huyền quan của mình.
Đó chính là tiếng của cờ chiêu hồn đã thất lạc từ lâu.
Khi rời khỏi Quy Khư, tôi đã đưa cờ chiêu hồn giao lại cho Tạ Uẩn, tôi cứ tưởng mình sẽ không còn cơ hội nghe thấy âm thanh trong trẻo của cờ chiêu hồn nữa, nhưng tôi thật không ngờ nó vẫn luôn ở trong huyền quan của tôi.
“Ông vẫn ở đây sao?” Tôi ngỡ ngàng hỏi.
“Ta vẫn luôn ở đây, không bao giờ rời đi.”
“Ông là ai?” Cuối cùng tôi cũng đưa ra câu hỏi mà mình vẫn luôn thắc mắc bấy lâu nay.
Từ khi tiếp quản cờ chiêu hồn, câu hỏi này vẫn luôn quanh đi quẩn lại trong đầu tôi.
Cờ chiêu hồn là biểu tượng của giáo lý tam đạo, đồng thời cũng là chốn nương náu của các anh hùng tam đạo, chứa đựng ý chí anh linh của các đệ tử Ma Đạo đã dũng cảm hy sinh trong những trận chiến khốc liệt.
Tôi từng nghĩ cờ chiêu hồn của tam đạo có năng lực giống hệt nhau, nhưng sau này tôi phát hiện ra một sự thật, đó là cờ chiêu hồn của Ma đạo khác xa với cờ chiêu hồn của Nhân đạo và Tiên đạo. Điều này không chỉ đơn giản vì thế giới rộng lớn bao la đằng sau cờ chiêu hồn, cũng không phải những đóa hoa bỉ ngạn có trên cờ chiêu hồn, ngay cả kính tượng thần niệm của Đạo Tổ cũng không thể nào giải thích rõ ràng sự kỳ lạ có một không hai của cờ chiêu hồn Ma đạo.
Nói một cách dễ hiểu, cờ chiêu hồn của Nhân đạo và Tiên đạo đều chỉ là vật chết, trong khi cờ chiêu hồn của Ma đạo có linh thức riêng chỉ chính mình, nó, là một sinh vật sống.
Không gì lọt qua mắt của cờ chiêu hồn Ma đạo, trước đây nó còn thông báo cái chết của Thái Cổ Nguyệt Ma, điều bất ngờ này thực sự khiến tôi ngạc nhiên đến nói không nên lời.
Như thể quá khứ và tương lai, đều bị cờ chiêu hồn Ma đạo nắm giữ trong lòng bay tay nó vậy.
“Tạ Lam, điểm này cậu thật kém xa Tạ Mạt Lăng rất nhiều, chúng ta ở cùng nhau lâu như vậy, ta vốn tưởng cậu đã sớm đoán được thân phận của ta rồi, không ngờ đến tận bây giờ cậu vẫn không hề hay biết gì cả.”
“Mong tiền bối khoan dung thứ lỗi cho sự thiếu hiểu biết của Tạ Lan, xin tiền bối chỉ giáo cho ạ.”
“Muốn biết thân phận của ta, cậu phải hiểu vì sao ta lại ở huyền quan của cậu trước đã.”
“Tại sao?”
“Vận mệnh đã gieo hạt giống của thế giới tương lai vào người cậu, nên ta mới bị mắc kẹt ở đây.”
“Hạt giống của thế giới tương lai có liên quan gì đến tiền bối?” Tôi ngạc nhiên hỏi, không ngờ ông ấy lại đột ngột nhắc đến điều này.
“Cậu có biết tại sao trong số bốn sức mạnh nguyên thủy, chỉ mình sức mạnh thời gian không để lại di sản thừa kế không?”
“Tôi không biết.”
“Bởi vì dòng thời gian đã bị người khác chém đứt rồi, quá khứ chỉ có thể lưu lại trong quá khứ, hiện tại vẫn đang diễn ra, nhưng tương lai sẽ không kéo dài được nữa.”
“Rốt cuộc là ai có bản lĩnh thông thiên cắt đứt dòng thời gian như vậy?”
“Làm được chuyện kinh thiên động địa như vậy, ngoài Tạ Mạt Lăng ra làm gì còn có ai khác chứ? Tuy nhiên, ông ấy không thể một mình xử lý chuyện này đâu, chính nhờ vận mệnh ở bên giúp ông ấy một tay.”
Càng nghe đầu óc tôi càng rối rắm, Đạo Tổ chém đứt dòng thời gian, còn nhờ vận mệnh ra tay hỗ trợ, nghĩ thế nào thì những chuyện này cũng quá mâu thuẫn với nhau rồi.
Đang suy nghĩ lung tung, đầu tôi bỗng lóe sáng, liên kết đến việc huyền quan của tôi đến từ thế giới tương lai.
Vì thế giới tương lai vẫn ở trong huyền quan của tôi, nên phần dòng thời gian này phải bị cắt bỏ. Và huyền quan của tôi là món quà do vận mệnh để lại, cờ chiêu hồn là di sản mà Ma Đạo Tổ Sử truyền lại cho tôi.
Kết hợp cả hai dữ kiện này, tôi bỗng hiểu ra những nguyên nhân trong đó.
“Thiên Tặc, Đạo Thần của mặt trăng. Lúc đầu cậu cứ nghĩ nó trộm mạng, nhưng thực ra thứ nó trộm chính là thời gian.”
“Tôi biết ông là ai, ông chính là thời gian!”
“Đúng vậy, ta là Thời Không Đại Quân, chủ nhân của thời không!”