Hóa ra chủ nhân của giọng nói đó, chính là Thời Không Đại Quân.
Mà ông ấy vẫn luôn ngự trị trong huyền quan của tôi, điều này thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi.
“Tại sao Đạo Tổ lại cắt đứt thời gian? Và tại sao ông ấy lại giam cầm ông trong cờ chiêu hồn rồi đặt ông vào huyền quan của tôi chứ?” Tôi cau mày hỏi.
“Câu trả lời rất đơn giản, thế giới của chúng ta đã không còn tương lai nữa. Nếu chúng ta tiếp tục đi theo dòng thời gian này, tương lai sẽ trở thành mảng hư vô trống rỗng, vạn vật vạn kể cả bản thân vũ trụ, đều sẽ bị Hư Không Chi Chủ chôn vùi vào khoảng hư không vô tận.”
“Thiên đạo thật sự quá đáng sợ, quy luật thiên địa cũng không thể khống chế hắn sao?” Tôi hấp tấp hỏi.
“Thiên đạo mà cậu biết chỉ là một phân thân của Hư Không Đại Quân mà thôi, Hư Không Đại Quân còn đáng sợ hơn những gì cậu tưởng tượng rất nhiều.”
“Ý của ông là Hư Không Đạo Quân không phải đến từ vũ trụ của chúng ta?” Thùy Họa nhanh nhạy nắm bắt điểm mấu chốt vấn đề, liền lập tức hỏi.
“Không phải, bây giờ vẫn chưa đến lúc Hư Không Đại Quân giá lâm.”
“Vậy khi nào hắn ta mới xuất hiện?”
“Tận cùng của thời gian.”
“Khi nào mới là điểm tận cùng của thời gian?” A Lê cau mày hỏi.
“Bây giờ.”
“Chính là bây giờ sao?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy. Ma Đạo Tổ Sư, cậu cũng cảm giác được rồi mà, toàn bộ sức mạnh thời gian đã truyền vào huyền quan của cậu, hạt giống của thế giới tương lai đã hoàn toàn được kích hoạt.”
“Cái gì cơ?”
Thời Không Đại Quân vừa dứt lời, huyền quan của tôi đột nhiên xảy ra thay đổi kinh thiên động địa.
Sinh cơ mà tôi lao tâm khổ tứ tìm kiếm bấy lâu nay, cuối cùng đã được giải phóng khỏi phong ấn.
Sức mạnh của sinh mệnh giống như cây nấm mọc lên sau cơn mưa xuân, từ từ hồi sinh trong huyền quan khô cằn của tôi.
Thần điểu Chu Tước vui mừng hót vang trời, ngọn gió thanh mát thổi từ phía đông, mang theo hơi thở ấm áp của mùa xuân.
Một cơn mưa phùn nặng hạt đều đặn rơi từ trên trời xuống, ra sức nuôi dưỡng sự sống của vạn vật.
Nó giống như một cây bút lông mềm mại, đang tô vẽ phong cảnh tươi đẹp trên cuộn giấy trắng tinh.
Tôi không khỏi nhắm mắt lại, lặng lẽ cảm nhận sự thay đổi của thế giới rực rỡ trong huyền quan.
Giây phút đó, tôi nghe thấy tiếng nụ chồi xuyên qua mặt đất, tận mắt chứng kiến bông hoa từ từ nở rộ đang khoe sắc dưới bầu trời.
Thảm thực vật đang phát triển nhanh chóng, mặt đất được bao phủ bởi vẻ đẹp xanh tươi mơn mởn.
Khi núi non được phủ đầy lớp cỏ xanh tươi tốt, tôi nghe thấy tiếng chim hót, rồi tiếp đó là tiếng thú gầm đầu tiên vang vọng lên sâu trong núi cao.
Bốn mùa trôi qua, thời gian lưu chuyển.
Cơn gió mát dịu vào mùa xuân, trận mưa phùn nhè nhẹ vào mùa hè, bầu trời trong xanh vào mùa thu, tuyết trắng xóa phủ đầy mặt đất vào mùa đông.
Vạn vật đang tranh nhau để thoải sức hưởng thụ niềm vui của cuộc sống, sợ xơ sảy lại mất vị trí trong mảng trời đất mới được hồi sinh này.
Cung Vô Danh trồi dậy từ mặt đất, rồi bay về phía biển xa, cùng lúc đó, một hòn đảo quen thuộc đột nhiên mọc lên từ biển, tên là Kim Ngao.
Ngoài Nhân tộc ra, huyền quan đã trở thành một thế giới mới của nhân gian.
“Tạ Lan, sức mạnh thời gian đã cạn kiệt, ta cũng sẽ chìm vào giấc ngủ sâu. Hãy ghi nhớ nhiệm vụ của mình, nhất định phải ngăn chặn sự xuất hiện của Hư Không Đại Quân...”
Giọng nói của Thời Không Đại Quân dần dần suy yếu, cuối cùng không ai có thể lắng nghe thấy tiếng của ông ấy nữa.
Lúc này đây, cơn hoảng loạn sợ hãi chưa từng có bỗng bao trùm lấy cơ thể và tâm trí tôi.
Đạo Tổ giao lại Ma đạo cho tôi, vận mệnh ban tặng cơ duyên cho tôi, và bây giờ Thời Không Đại Quân đã giao phó thời gian của tương lai cho tôi.
Gánh vác một cờ chiêu hồn đã vắt kiệt thể chất lẫn tinh thần của tôi, Tạ Lan tôi rốt cuộc có tài đức gì để họ có thể tin tưởng giao phó trọng trách nặng nề như vậy?
Tôi run rẩy gập người lại, liên tục nôn mửa.
Miệng phun ra một ngụm máu lớn, thất kiếu cũng đồng thời chảy máu ròng ròng.
“Tạ Lan, anh sao vậy?” Giọng nói quan tâm Thùy Họa vang lên bên tai tôi.
Tôi ngước mắt lên nhìn cô ấy, nhưng máu tanh đã che khuất tầm nhìn của tôi.
Thùy Họa cố gắng đỡ tôi dậy, nhưng tôi đã đẩy mạnh cô ấy ra.
Vĩnh hằng kiếm thể không ngừng vỡ vụn, kiếm Vạn Ngàn Sấm Ngữ trong tay cũng run rẩy kịch liệt.
Có một loại trọng trách, Tạ Mạt Lăng không dám mạo hiểm gánh vác, vận mệnh vì trốn tránh nó nên quyết định đã nhảy xuống vực sâu, ngay cả Thời Không Đại Quân cũng trầm luân vào giấc ngủ say.
Mà mấy người bọn họ, lại giao toàn bộ trách nhiệm này cho tôi gánh vác.
Dựa vào cái gì chứ?
Chỉ vì tôi là người duy nhất trong vũ trụ xa xăm trở thành Vĩnh Hằng Kiếm Chủ, nên vọng tưởng muốn lợi dụng kiếm đạo vạn cổ mà tôi nắm giữ trong tay, để hòng chém đứt hư không sao?
Nhưng họ phải biết, kiếm là con dao hai lưỡi.