Quyết, một vòng ngọc có lổng hổng ở giữa, không hoàn hảo nhưng đồng thời cũng tượng trưng cho sự quyết đoán.
Ngọc, ngọc quý, ví như vàng ở dạng cứng. Ngụ ý kiên cố không dễ bị phá hủy, vững chắc như bàn thạch.
Khi cha mẹ đặt tên cho con, họ luôn gửi gắm một chút mong muốn nào đó trong đó. Hai cô con gái của nhà họ Tần, một tên Ngọc, một tên Quyết, nhìn bề ngoài thì đều mang nghĩa châu báu ngọc ngà, nhưng đằng sau lại ẩn chứa ý nghĩa khác.
“Ta lại cho rằng cha luôn bênh chị mới phải. Từ nhỏ chị đã nhận hết tình yêu thương cùng sự cưng chiều." Phá Quân nói.
"Bề ngoài thì đúng vậy, chị được mọi người yêu quý, nhưng em lại bị ghẻ lạnh. Khi trở thành tướng quân, chị mới biết rằng chị sớm đã vượt qua cha, đạt tới đỉnh cao thiên hạ, cũng chính nhờ thế mà trở thành niềm tự hào của nhà họ Tần." Tần Ngọc đáp.
“Ở phương diện này, thiên phú của chị vẫn luôn hơn em, vĩnh viễn em cũng không thể nào bằng chị được."
"Ha ha, trước đây chị cũng từng nghĩ như vậy, chị cũng cho rằng em kém xa chị, cho đến khi chị nhìn thấy một sự thật từ trận chiến ở thành Thải Vân." Tần Ngọc cười khẩy tiếp lời.
"Sự thật gì?"
"Đạo sát phạt của chị căn bản là chẳng có bất kỳ giới hạn nào."
Phá Quân quả thực không có giới hạn, trong trận chiến ở thành Thải Vân, mọi người đều cho rằng bà ấy nhiều nhất chỉ có thể cầm cự được một ngày.
Tuy nhiên, bà ấy lúc đó đã hợp lực cùng với Đạo Tổ, thề chết bảo vệ thành Thải Vân trong bảy ngày bảy đêm, cho đến khi tất cả ma thú bị giết sạch, sau đó mới gục xuống vì kiệt sức.
Nếu như lúc đó ma thú vẫn chưa bị tiêu diệt hết, liệu Phá Quân còn có thể tiếp tục kiên trì được nữa không?
Về vấn đề này, Đạo Tổ đã từng đưa ra đáp án.
Khi Phá Quân xem cái chết nhẹ tựa lông hồng và hạ quyết tâm chiến đấu tiêu diệt kẻ thù, đến Tử Thần cũng phải chùn bước.
Nói cách khác, nếu lũ ma thú còn chưa chết hết, thì Phá Quân vẫn có thể tiếp tục chiến đấu, tiềm năng của bà ấy khi ở Nhân gian lúc đó là vô hạn.
"Em gái thân yêu của ta ơi, chữ "Quyết" không có nghĩa là cha đã lạnh nhạt em, mà là vì ông đã đặt niềm hy vọng lớn nhất của mình vào em. Thịnh quá ắt suy, thịnh quá ắt suy, nguyệt mãn tắc khuy*. Sự khiếm khuyết trong từ “Quyết” chính là nguyên do để em mạnh lên." Tần Ngọc tiếp tục giải thích.
(*hưng thịnh quá thì sẽ suy tàn, trăng tròn rồi cũng sẽ khuyết)
"Chị vì thế mà hận ta ư?"
"Không, em gái yêu quý của chị ơi. Sau khi cha mất, em chính là người thân duy nhất của chị trên Nhân gian này, làm sao chị có thể ghét em vì điều này chứ. Chị hận em không phải vì thành tựu sau này của em sẽ lớn hơn chị, mà hận em là vì sự quyết đoán vô tình của em, Quyết, không chỉ tượng trưng cho sự vô hạn mà còn tượng trưng cho sự quyết đoán.”
Người xưa có câu, đối với người tuyệt tình thì phải quyết liệt, ngược lại thì phải hòa hoãn.
Tức có nghĩa là cho đi ngọc quyết đồng nghĩa với việc chặt đứt mọi tâm tư, ân đoạn nghĩa tuyệt, chẳng còn qua lại nữa.
Mà ngọc hoàn* tượng trưng cho sự hoàn hảo, tượng trưng cho tình yêu lâu bền và trọn vẹn như thuở ban đầu.
(*vòng ngọc)
“Em vì một người đàn ông mà phản bội nhà họ Tần, em có biết chị đau lòng đến thế nào không?” Tần Ngọc lớn tiếng hỏi Phá Quân.
"Ta tưởng khi ta rời đi rồi thì chị sẽ vui vẻ." Phá Quân đáp lời.
"Đúng vậy, nếu em ở lại Tần gia, chỉ khiến cho chị càng thêm áp lực, chị cũng có sự kiêu ngạo của mình, nhìn thấy em càng ngày càng lớn mạnh, chị thừa nhận là chị đố kị với em. Nhưng, em đã quên một điều. "
"Là gì?" Phá Quân hỏi.
"Chị là chị gái của em và chị yêu em hơn bất cứ điều gì."
Khi Tần Ngọc nói ra những lời này, Phá Quân Hộ pháp Thiên Tôn cuối cùng cũng cúi cái đầu kiêu ngạo của mình xuống, trầm mặc không lời.
Trong trận chiến thần linh ba ngàn năm trước, Phá Quân có được lực chiến của đạo tổ, nhưng lại không có cảnh giới của đạo tổ, nguyên nhân thực sự không phải là do cô không đủ ngộ tính, tu vi còn thiếu.
Mà là do cô ấy chưa dứt duyên trần, nhân quả chưa cắt đứt.
Mà một mối duyên trần này lại là với người em song sinh Tần Ngọc của bà ấy..