Trước đây, người thần bí nhất trong Ma đạo chính là Đạo Tổ.
Trong Đạo Tàng không hề đề cập đến tên tuổi của Đạo Tổ, ngay cả Thùy Họa và Tuyết Dương, hai người tiếp quản mệnh cách Phá Quân cùng Tham Lang cũng chẳng hề biết bất kỳ điều gì.
Mãi cho đến khi tôi đến núi Cửu Nghi, tôi mới khám phá ra bí ẩn về thân phận trần thế của Đạo Tổ ở Nhân gian này, mới biết được tên ông ấy là Tạ Mạt Lăng.
Còn về danh tính thực sự của Đạo Tổ, bí ẩn về Thiên Tặc Tinh, gần đây mới biết được thì miệng của Đạo Thần.
Mà bây giờ, khi chúng tôi chờ đợi Phá Quân quy vị, tôi lại đột nhiên dấy lên sự tò mò về thân thế của bà ấy.
Sát Phá Lang của Ma đạo, chẳng ai là có thân phận tầm thường cả.
Đạo Tổ là chuyển thế của Thiên Tặc và ông ấy đến từ vũ trụ bên ngoài, Tuyết Dương mang trên mình hung thú Tham Lang Kim Ngao từ xa xưa, vậy thân phận thật sự của Phá Quân là gì?
Tên bà ấy lại là gì?
"Thùy Họa, em có biết tên họ của Phá Quân Hộ pháp Thiên Tôn không?” Tôi hỏi.
"Em chỉ biết cô ấy họ Tần."
"Em phụ trách quản lý kí ức, ngay cả tên của bà ấy em cũng không biết sao?"
"Tên của Tham Lang Hộ pháp Thiên Tôn còn có thể truy tìm ra được. Họ của cô ấy là Khương, tên Vãn Tình. Những ghi chép liên quan cũng có thể được tìm thấy trong ghi chép lịch sử của Ma đạo. Nhưng còn về Phá Quân, em chỉ có thể nói rằng cô ấy thần bí không kém gì Đạo Tổ ."
Thùy Họa nói, về thân thế của Phá Quân, chưa chắc Đạo Tổ đã biết rõ hết thảy.
Nếu không phải cô là Thái Sơ Tử Thần, từng chạm vào ký ức của Phá Quân lúc ở Hi Di giới, thì cô cũng sẽ không biết những chuyện này.
Tuy nhiên, ngay cả khi cô có thể cảm nhận được ký ức của Phá Quân, thông tin mà cô có được cũng cực kỳ ít ỏi.
Tựa như ký ức của bà ấy bị buộc phải xóa đi, hoặc có thể bà ấy đã lựa chọn quên đi nó vậy.
Những gì Thùy Họa nói càng khơi dậy sự tò mò trong tôi.
Nghĩ kỹ một chút thì cũng có thể hiểu được, Đạo Tổ là chuyển thế của Thiên Tặc Tinh, Tham Lang lại kế thừa ý chí của thần thú Kim Ngao, có thể cùng bọn họ tạo thành mệnh bàn tam phương tứ chính, thân thế của Phá Quân nhất định không đơn giản, nếu không thì rất dễ sẽ mất đi sự cân bằng.
Giờ đây, ý chí và huyết mạch của Tham Lang Hộ pháp Thiên Tôn đã hợp nhất với Tuyết Dương, Đạo Tổ thì đã thân hoá hi di trở về với đất trời, chỉ có thân thế của Phá Quân là chưa được sáng tỏ. Ban đầu, tôi đoán rằng giữa Thuỳ Hoạ và Phá Quân ắt phải có mối liên hệ nào đó, nhưng từ khi Thùy Họa dần thức tỉnh mệnh cách Thái Sơ Tử Thần thì đã phủi sạch quan hệ giữa hai người.
Ngay khi tôi còn đang nghĩ về thân thế cuộc đời của Phá Quân Hộ pháp Thiên Tôn, tòa tháp thứ ba cuối cùng cũng xuất hiện một sự thay đổi kinh thiên động địa.
Trên tầng năm Thiên đạo, mỗi tầng đều có lĩnh vực riêng, chỉ khi tiến vào lĩnh vực, thì mới có thể nhìn thấy diện mạo thực sự của mỗi tầng.
Kiếm lâu giống như cảnh vật Giang Nam, đổ nát và cũ kỹ, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió mưa thổi bay.
Còn thành lầu của người khác trông như thế nào thì tôi không biết. Nhưng cái của Thuỳ Hoạ tôi có thể đoán được, ngọn lửa linh hồn đang thiêu đốt mãnh liệt như vậy, Đao Ma Thần chắc hẳn ẩn giấu không ít đao binh.
Lúc này toà thành lầu thứ ba đã bùng nổ vô tận sát khí quân uy, xuyên thủng qua bầu trời, có thể đoán được rằng quy mô của tòa thành lầu này chắc chắn không hề nhỏ.
Sát khí quân uy xộc thẳng cửu thiên, tiếng tù và cùng khói bụi lan khắp nơi.
Tuy rằng hắn không thể thấy rõ bên trong tầng lâu thứ ba đã xảy ra chuyện gì, nhưng bên tai thì truyền đến vô số tiếng thét giết chóc.
Mọi chuyện diễn ra đúng như Thùy Họa đã suy đoán trước đó, binh chiến đấu binh, tướng đối quyết với tướng còn Phá Quân thì quyết chiến trên sa trường. Một tướng công thanh vạn cốt khô, thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành.
Chưa bao giờ có một Phá Quân nào chưa chiến đã bạo, vậy nên trong trận chiến chỉ có hai cái kết dành cho Phá Quân, hoặc là sống, hoặc là chết.
Sương khói cuồn cuộn, máu nhuộm đỏ toàn bộ khoảng hư không.
Kết giới rung chuyển, như thể không cong chịu được tác động của sát khí quân uy hùng vĩ.
Tôi nhắm mắt lại và cẩn thận lắng nghe những thay đổi bên trong lĩnh vực thành lầu, dần dần một hình ảnh chiến trường hình thành trong biển ý thức của tôi.
Đây không phải là toà thành lầu mà là thành quan.
Phá Quân mặc bộ giáp màu đỏ tươi, tập trung tấn công.
Trên đỉnh thành lầu, tướng giữ thành là một phụ nữ, cũng mặc một bộ khải giáp màu đỏ tương tự.
Điều khiến tôi kinh ngạc chính là khuôn mặt của nữ tướng này giống y hệt Phá Quân.
Phía trên thành quan mai phục ngàn vạn binh, sau lưng Phá Quân cũng có ngàn vạn quân binh.
Những quân bình này có linh hồn dũng sĩ, khí Hi Di cũng có anh linh Minh giới từ huyền quan của Thuỳ Hoạ.
Sau khi đánh thức thần cách Thái Sơ Tử Thần, Thùy Họa đã dành toàn bộ huyền quan cho Phá Quân và trao tất cả những gì có thể cho Phá Quân.
Ưu thế của trấn thủ cổng thành nằm ở việc chiếm giữ vị trí chiến lược của thành lầu, còn ưu thế của Phá Quân là nằm ở binh chủng chiến đấu mạnh mẽ của quân đội.
Khi làn sóng tấn công dần bị đẩy lùi, trên bề mặt tụ thành một hồ máu, thi thể cùng xương cốt chất thành núi.
Trận chiến giữa hai quân rất khốc liệt, sát khí quân uy từ hai vị tướng quân đều đang liều mình chiến đấu, trước mắt không cách nào đoán trước được kết quả thắng bại.
Số lượng quân lính chiến tử ngày một tăng lên, nhưng cổng thành vẫn vững chắc, kiên cố không thể bị phá vỡ.
Từ bất chưởng binh*, đây chính là đạo của Chiến thần.
(*Người nhân từ thì không thể quản binh)
Vì vậy, dù là tướng thủ thành quan hay Phá Quân Hộ pháp Thiên Tôn, khi đối mặt với thương vong nặng nề cũng đều không hề có chút do dự.
Tất cả chỉ có quyết tâm tiến về phía trước.
Cuối cùng, cuộc chiến của đại quân đã đi đến hồi kết thúc.
Phá Quân đã không còn một binh một tốt nào nữa, trên cổng thành cũng chỉ còn lại mỗi một mình tướng thủ quan.
“Xuống đây đi, Tần Ngọc." Phá Quân Hộ pháp Thiên Tôn nói.
“Không ngờ ta né tránh bao nhiêu năm nay, cũng không thể tránh được trận chiến định mệnh này.” Tướng vệ trấn thủ thành quan tên Tần Ngọc nói.
"Nếu đã là số mệnh, thì làm sao có thể tránh cho được, hay là ngươi sợ ta?"
"Cùng là cao thủ trong chiến tranh Nhân gian, vì cái gì mà ta phải sợ ngươi?" Tần Ngọc cười khẩy đáp lời.
"Vậy vì sao ngươi lại phải tránh né?"
"Bởi vì ta hận ngươi, càng hận cha chúng ta hơn. Tại sao chúng ta lại sinh ra cùng một thời điểm, ông ấy đặt tên ngươi là Tần Quyết, lại đặt tên ta là Tần Ngọc."