Trận chiến ở thành quan của Phá Quân trong tâm trí tôi vẫn còn rất sống động, khi nghe bà ấy nói muốn phong ấn ký ức của Tần Ngọc vào trong thức hải của bà, lòng tôi bỗng cảm thấy xót xa.
Đạo Tàng không viết gì nhiều về Phá Quân, các đệ tử Ma đạo cũng chẳng biết được gì nhiều hơn.
So với Phá Quân, người chị song sinh này của bà thực sự không để lại dấu ấn gì trong Nhân gian cả.
Nghĩ kỹ thì cũng có thể hiểu được, Nhân gian lúc đó vẫn còn đang trong thời kỳ hỗn loạn, người quỷ bất phân, Đạo môn cũng vừa mới xuất hiện.
Người thiện chiến thì không có công lao hiển hách, cũng khó trách tại sao Tần Ngọc không để lại dấu vết của mình ở Nhân gian gian. Mà Phá Quân trở nên nổi tiếng khắp thiên hạ là vì bà ấy là vị tướng sát phạt chinh chiến của Ma đạo.
Xét về mưu lược binh pháp cùng sự sát phạt, thì Tần Ngọc mạnh hơn Tần Quyết.
Nhưng nói danh tiếng thiên hạ, vang danh đến muôn đời, thì bà ấy làm sao có thể sánh được với Tần Quyết, mang danh Phá Quân của Ma đạo được.
Mà hiện giờ thì Tần Ngọc đã không còn, cuộc tranh giành giữa Ngọc - Quyết đã không còn có thể phân định thắng thua nữa.
Chữ “Quyết” nghĩa là không có giới hạn, nhưng chữ “Ngọc” há chẳng phải là một dạng viên mãn khác sao?
Thỉnh cầu cuối cùng của Tần Ngọc là không muốn để Phá Quân rơi nước mắt vì bà ấy, nhưng khi Phá Quân ôm chặt xác của bà bước về phía Thùy Họa, nước mắt sớm đã chảy dài trên đôi má trắng nõn và lạnh lùng kia.
Sợ rằng là khi Đạo Tổ thân tử đạo tiêu, Phá Quân cũng chẳng có nhiều nước mắt để rơi như vậy.
Cái chết của một số người có thể được đền đáp bằng mạng sống, trong khi cái chết của một số người lại định sẵn sẽ đền đáp lại bằng nước mắt.
Vì vậy, Phá Quân có thể vì Đạo Tổ mà vác đao xuống m Ti, nhưng chỉ có thể vì Tần Ngọc mà âm thầm rơi lệ.
Bởi vì Phá Quân không nợ Đạo Tổ nên trong tình yêu cũng ẩn chứa sự hận thù, cũng chưa bao giờ nợ ông ấy chút tình cảm nào.
Ngược lại, bà ấy lại nợ Tần Ngọc rất nhiều, nợ nhà họ Tần rất nhiều.
Bao nhiêu yêu hận tình thù, bao nhiêu sự sống và cái chết cũng chỉ trong một khoảnh khắc.
Ngọc - Quyết gặp nhau, trăng tròn rồi khuyết, nhân sinh trường hận thủy trường đông*.
(*Nhân sinh ai cũng có mối hận giống như sông sẽ chảy mãi về phía đông)
…
Tầng lầu thứ năm của Thiên đạo đã bị hủy diệt, cho phép chúng ta vượt qua chướng ngại thứ nhất, tiến vào Thiên Đạo Chi Quốc.
Tuy nhiên, khi chúng tôi băng qua trùng trùng núi non cùng biển mây đằng đẵng, đến được vùng đất mù khơi, những gì đập vào mắt chúng tôi là một khung cảnh của ngày tận thế.
Cầu lửa từ trên trời rơi xuống, mặt đất bốc cháy trong làn khói dày đặc.
Những vết nứt ở vực thẳm giống như vết thương bị nổ tung của một ác ma. Không khí tràn ngập mùi lưu huỳnh cháy khét, cùng màn sương mù chết chóc làm xuất hiện ảo giác.
Trong biển lửa luyện ngục, có thể nghe thấy tiếng hét đau đớn của các thiên sứ và tiếng gầm thảm thiết của ác quỷ.
Khung cảnh thê thảm khốn cùng còn đáng sợ hơn cả Huyết Hải Phù Đồ ở m Ty. Mười tám tầng địa ngục của m Ty hành hạ sinh hồn và lệ quỷ của chúng sinh trong lục đạo luân hồi, mà người bị hành hạ ở đây chính là các thiên sứ và thần linh vốn cao cao tại thượng.
Thiên tôn như sâu bọ, đạo tổ như cát bụi.
Thần ma là nô bộc, thần vương là tôi tớ.
Tôi nhìn thấy Kim Giáp Cự Nhân, lê những bước chân tựa như sấm rền săn lùng chúng thần trong màn khói loạn lạc rực cháy.
Chúng thần linh vượt trội hơn tất cả chúng sinh bay giờ lại trở thành con mồi yếu ớt, hoảng sợ bỏ chạy, kêu la không ngừng.
Đột nhiên, một thiên sứ cánh trắng bay về phía chúng tôi, với ánh mắt tuyệt vọng, cô ấy phát lên tiếng hét cầu cứu, nhưng trước khi cô ấy kịp bay đến thì bỗng nhiên, một Kim Giáp Cự Nhân từ phía sau đã lao tới.