Cảnh tượng như ngày tận thế vẫn đang diễn ra. Thiên đạo bất nhân, coi vạn vật như trâu chó. Xem ra hắn thật sự quyết tâm tận diệt sinh linh ở Thiên Quốc.
Nhìn tình huống này, tôi không khỏi nghĩ tới Quang Thiên Sứ đã chết. Vừa nghĩ tới cô ấy, lòng tôi cũng nhói đau.
Nếu Quang Thiên Sứ ở đây, cô ấy sẽ cảm thấy thế nào?
"Anh đang nghĩ gì vậy?" Thùy Họa hỏi.
"Anh nghĩ tới Quang Thiên Sứ."
"Đã qua lâu vậy rồi, sao đột nhiên anh lại nghĩ tới cô ta?"
"Anh cũng không biết."
"Tạ Lan. Anh có biết nghĩ tới một ai đó cũng là một điềm báo, nhất là loại suy nghĩ vô duyên vô cớ."
"Thùy Họa, anh chỉ đơn thuần nghĩ tới cô ta thôi."
"Thật sự chỉ đơn thuần nghĩ tới cô ta? Vậy sao anh lại cau mày? Tạ Lan, anh chớ có giấu em. Anh vừa nghĩ tới cô ta liền cau mày, chứng tỏ giữa anh và cô ta vẫn còn liên hệ nhân quả chưa cắt đứt được."
"Ở vực thẳm hư không, anh tự mình diệt ngọn lửa linh hồn của cô ta."
"Cái chết có lúc chỉ là huyễn hoặc, có người phải chết rồi mới có thể tái sinh."
Nghe lời Thùy Họa nói càng khiến lòng tôi thắt lại. Tôi nghĩ tới thánh hỏa bùng cháy dữ dội trong mắt Kiêm Hà.
Khi Kiêm Hà rời đi, cô ấy từng nói với tôi rằng, sâu thẳm trong linh hồn của cô ấy có thêm một người nữa.
"Thùy Họa, ý của em là Quang Thiên Sứ có thể tái sinh?"
"Có lẽ."
Nếu Quang Thiên Sứ tái sinh, Kiêm Hà thì phải làm sao?"
"Việc này vốn dĩ nên giao cho em xử lí. Bây giờ Kiêm Hà đã dùng linh hồn để làm ngục tù giam giữ Quang Thiên Sứ vĩnh viễn, em vĩnh viễn không còn cơ hội can thiệp."
Kiêm Hà thương tâm trước sự hủy diệt của Ma giới, đã dùng linh hồn làm ngục tù giam cầm Quang Thiên Sứ cũng giam cầm trái tim của mình.
Đây là lựa chọn của riêng cô ấy, chúng tôi hoàn toàn không thể can thiệp.
"Em có linh cảm, Quang Thiên Sứ nhất định có thể thoát khỏi lồng giam." Thùy Họa nói.
"Thùy Họa, anh không muốn Kiêm Hà xảy ra chuyện."
"Em cũng không hi vọng chuyện đó. Nhưng những gì chúng ta làm bây giờ đều vô ích. Trận chiến với Thiên đạo sắp tới, chuyện của cô ấy chỉ có thể tạm thời gác qua một bên. Có một điều mà anh có thể yên tâm, Quang Thiên Sứ sẽ không phá hủy lồng giam."
"Tại sao?"
"Bởi vì Quang Thiên Sứ là hi vọng của Thiên đạo. Trừ phi việc triệu hoán Hư Không Quân thành công, Thiên đạo tuyệt đối di chuyển quân cờ này."
…
Chúng tôi chờ đợi rất lâu, cũng không thể làm gì khác ngoài chờ đợi.
Bạch Thắng Tuyết và Đạo Thần có rất nhiều điều để nói, đều tránh vào trong Vân Hải.
A Lê cầm roi Linh Hồn, cùng với tiễn Tương Tư, được rút ra nhưng vẫn chưa bắn. Trong lòng cô ấy đang nghĩ tới chàng thiếu niên của mình.
Từng một thời tuổi trẻ anh hùng, thiếu nữ trẻ trung. Giờ đây anh hùng đỉnh thiên lập địa viết lên bản bi ca, thiếu nữ cũng từng trải qua sinh tử để xướng lên bản giao hưởng định mệnh.
Có câu, tình yêu dẫu cách núi cách biển, núi biển vẫn có thể tới bên nhau. Hơn nữa, trận chiến với Thiên đạo trước mắt còn chưa phân thắng bại, A Lê và Ngạo Phong sẽ không bao giờ có thể gặp lại nhau được nữa.
Vì vậy, cô ấy chỉ có thể canh chừng nơi Vân Hải hư không.
Phá Quân không có nhiều cảm xúc. Sau khi phong cấm kí ức của Tần Ngọc, chấp niệm của bà với Ma đạo tổ sư cũng phai nhạt đi nhiều.
Bà chưa từng nợ Đạo Tổ bất kì điều gì, bà đã làm tất cả những điều cần phải làm và cho đi những điều có thể cho đi. Giờ bà chỉ có một ý nghĩ duy nhất là mãi tiến về phía trước và sống cùng kí ức của Tần Ngọc.
Chỉ có sống sót, mới có thể xoa dịu tâm nguyện của người đã khuất.
Phá Quân chưa từng rơi lệ cũng từng lệ rơi đầy mặt, thì còn điều gì không thể thay đổi?
May mắn là, tôi và Thùy Họa lúc này vẫn còn gắn bó với nhau. Nhưng điều này không có nghĩa là tình yêu của chúng tôi quý giá hơn và sự bảo vệ của chúng tôi mạnh mẽ hơn mà chúng tôi lại cho là mình có đủ may mắn.
"Tạ Lan, em nhớ họ." Thùy Họa trầm giọng nói.
"Anh cũng nhớ." Tôi nói.
"Chúng ta là người một nhà. Con của anh là con của em, người yêu của anh là chị em của em."
"Nên em phải giúp anh, cùng nhau chống đỡ gia đình này."
"Đương nhiên. Anh cho là em thật sự nhỏ nhen vậy sao?"
"Trước đây Kiêm Hà đã phải chịu uất ức không ít dưới tay em."
"Haha, ai dạy cô ấy thành Ma nữ ấy nhỉ? Không thể không phòng."
"Nguyên Duệ thì sao? Cô ấy có xuất thân đạo môn chính tông, cũng không thấy em thân thiện chút nào."
"Ai dạy Chiến Thần và Tử Thần phải đối chọi gay gắt, là thù cũ ấy nhỉ."
"Không nói lại em. Nói chung là em nói có lí."
"Ai bảo anh cưới em trước. Nếu đã là chính thất, giúp chồng dạy con, nghĩa bất dung từ."
"Có chuyện này anh đã nghĩ từ rất lâu. Nếu anh gặp Nguyên Duệ và Kiêm Hà trước, sau đó mới gặp em thì sẽ thế nào?"
"Haha, Tạ Lan. Nếu như anh quen biết em cuối cùng, em có thể thờ với trời, anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ động tình với em." Thùy Họa cười lạnh nói."
"Tại sao?"
"Anh cho em là thứ không biết xấu hổ sao? Nảy sinh quan hệ với người đàn ông đã có gia đình, loại chuyện này Lâm Thùy Họa em không thể làm được!"
Lời Thùy Họa vừa nói ra, không gian đột nhiên trở nên vặn vẹo. Sau đó, một luồng thần quang từ xa vạn dặm chiếu tới bên này.
Ánh sáng như đuốc, mang theo sức mạnh thiêu đốt vạn vật.
Tôi lập tức nhận ra nguồn gốc của luồng thần quang này, đó là luồng thần quang hỗn độn bao trùm mọi thứ.
Hỗn Độn Thần Quang xuất hiện, Nguyên Duệ rất nhanh cũng theo sau, cùng với cô ấy là hai thánh thú Thái m U Huỳnh và Thái Dương Chúc Chiếu.
Nhìn thấy hai thánh thú, cảm xúc tôi hỗn độn.
Tôi chỉ có thể thầm than, rằng điều gì tới cũng phải tới, Tạ Mặc Tạ Lăng sẽ không bao giờ thoát khỏi số phận của mình.
May mắn thay, sau khi thức tỉnh huyết mạch thánh thú, chúng vẫn thuộc về Ma đạo.
"Nguyên Duệ, em tới rồi."
Tôi chào hỏi với Nguyên Duệ, nhưng cô ấy lại nhắm mắt làm ngơ.
Vẻ mặt tức giận bước tới trước mặt Thùy Họa, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Lâm Thùy Họa, cô vừa mới nói ai không biết xấu hổ?"
Thùy Họa theo bản năng muốn phải bác, nhưng biết mình đuối lí, hừ lạnh quay đầu đi.
"Ha ha, vu khống sau lưng, hành vi tiểu nhân."
"Cô muốn đánh?"
"Côn Bằng sắp xuất hiện, đại chiến trước mắt, tôi không muốn tranh cãi với cô, nhưng lần sau tôi sẽ không tha cho cô đâu." Nguyên Duệ nói.
"Chỉ dựa vào Hỗn Độn Thần Quang của cô?" Thùy Họa khinh thường nói.
"Hỗn Độn Thần Quang đương nhiên không thể làm gì được Tử Thần cao cao tại thượng. Nhưng tôi nghĩ con của tôi nhất định sẽ không muốn nhìn thấy mẫu thân của mình chịu nhục."
Như đáp lại lời của Nguyên Duệ, U Huỳnh và Chúc Chiếu trừng mắt nhìn Thùy Họa, phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp.
Sau khi thức tỉnh huyết thống của thánh thú, hai thánh thú chỉ nhận Nguyên Duệ là mẹ của mình, ngay cả người cha là tôi cũng không còn được chúng đặt vào mắt nữa.
Bị hai thánh thú nhìn chằm chằm, Thùy Họa cuối cùng cũng nhượng bộ.
Mặc dù Thái Sơ Tử Thần từ thời vạn cổ được mệnh danh là đệ nhất chí tôn dưới trướng Thiên đạo, nhưng nếu cô ấy và hai thánh thú đối địch, đương nhiên không thể so sánh ngang hàng.
Không vì gì cả, vì hai thánh thú đã từng nổi tiếng ngang với các vị thần vĩ đại.