Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1492 - Chương 1492: Tiểu Kiếm Phá Quan

Chương 1492: Tiểu Kiếm Phá Quan Chương 1492: Tiểu Kiếm Phá Quan

Chiến không ngừng, họa không thôi, sát phạt không ngừng.

Vạn Thiên Sấm Ngôn Kiếm run rẩy trong tay tôi. Thanh kiếm trước mặt giúp tôi cảm nhận rõ ràng luồng sát ý trước mặt.

Quân đoàn cự nhân kim giáp mới là lưỡi đao thật sự. Sát ý quân uy của liên quân Thập Nhị Thành đều tập trung vào họ, và chỉ có cơ thể không thể phá hủy của cự nhân kim giáp mới có thể chứa đựng toàn bộ.

Đại quân trăm vạn cự nhân kim giáp, dù nhìn thế nào cũng mang theo sức mạnh và phẫn nộ của Thiên đạo.

Chỉ bước ra một bước, sát khí quét về phía tôi tựa núi như biển sụp đổ, sức mạnh hoàn toàn áp đảo.

Trong đại dương sát khí cuồn cuộn, tôi như con thuyền nhỏ không chút sức lực, cố lộn ngược dòng trước mưa gió dữ dội.

Kiếm khí trong thân kiếm hỗn độn, tôi cố dẫn kiếm khí vào trong thân kiếm, nhưng kiếm khí lại bị sát khí cuồn cuộn từ bên ngoài áp chế, căn bản không thể phóng thích ra ngoài.

Sát ý ngập đầu, kiếm khí bắt đầu cuồn cuộn trong cơ thể tôi, dần trở nên điên cuồng.

Theo tình hình hiện tại, e là kiếm khí sẽ tiêu diệt bên trong cơ thể tôi trước cả khi nó được giải phóng.

Tôi hít một hơi thật sâu, thần hồn tiến vào huyền quan.

Huyền quan lúc này đã được dỡ bỏ lệnh cấm, là một thế giới hoàn mĩ thuộc về tương lai.

Thế giới ở đây vạn vật sinh trưởng, tràn đầy sức sống.

Không bị nhiễm chút lệ khí nào.

Kiếm là vũ khí sát phạt, không có lệ khí thì không có kiếm.

Nhân gian có bi lụy tình cảm tới bạc đầu, Thiên đạo lại không có bất kì thăng trầm nào. Trước đây tôi thường nói Thiên đạo bất nhân, coi vạn vật như trâu chó, là vì Thiên đạo chủ sát, vận mệnh vô thường.

Huyền quan của tôi là thế giới của tương lai, bình yên và tĩnh lặng như hồ nước trong veo, không chút gợn sóng.

Thiên lý tuần hoàn, tự có trật tự. Không tranh chấp, không chiến hỏa, không âm mưu, chỉ có bản năng sinh tồn, sinh mệnh cũng tự nhiên chung sống hòa hợp.

Tuy nhiên, đối mặt với sinh cơ của vạn vật, tôi thật sự muốn làm ra chuyện giống với Thiên đạo.

Vì tôi cần kiếm ý ở huyền quan, cần cảm ứng đồ sát để trút đi toàn bộ kiếm khí đang cuồng nộ trong cơ thể. Nếu không thể làm được, tôi sẽ bị kiếm khí nổ tung tới chết.

Nhưng nếu tôi làm điều này, tôi sẽ phá hủy sự yên bình của thế giới huyền quan.

Chiến không ngừng, họa không thôi. Tôi sẽ mang tới tai họa và chiến tranh vô tận cho thế giới tương lương, giống như những điều Thiên đạo đã làm.

Sự lựa chọn này vô cùng khó khăn với tôi.

Chúng sinh chiến đấu với trời, là vì sự bất nhân quyết tuyệt của Thiên đạo và sự vô thường của vận mệnh, nhưng tôi lại muốn tự mình mở ra một thế giới bất nhân vô thường tiếp theo.

Điểm này thì có khác gì Thiên đạo?

Tiếc là dù không muốn thì vẫn phải đưa ra lựa chọn, thân kiếm hỗn độn đang nhanh chóng tan vỡ, không thể chống đỡ lâu hơn được nữa.

Quỷ Thần minh minh, tự tư tự trọng.

Đây là dòng chữ được khắc trên Thất Sát Bia.

Trời ban vạn vật cho con người, nhưng con người lại không có gì dâng cho trời, thì con người đều có thể bị giết.

Năm xưa, khi tôi mang trên người gánh nặng số phận thất sát, cũng từng không nhịn được mà nảy sinh sát ý.

Nhiều năm như vậy, tưởng là sát ý của bản thân đã bị tôi lãng quên, nhưng thật ra nó vẫn ở đó, lặng yên ngủ sâu trong linh hồn của tôi.

Giết!

Mỗi lần tôi niệm một chữ giết, người lại tiến lên phía trước một bước.

Cho tới khi tôi niệm xong bảy chữ giết thứ bảy, trong huyền quan cũng sinh ra cảm ứng giết chóc.

Cảm ứng giết chóc nhanh chóng hóa thành lệ khí, giống như viên sỏi rơi xuống mặt hồ, phá vỡ sự tĩnh lặng của mặt nước.

Gió nổi, cơn gió xơ xác tiêu điều.

Gió thổi khắp huyền quan khiến cây đổ xào xạc như mưa.

Gió lạnh quét qua toàn bộ huyền quan, dấy lên cơn gió tanh cao vạn thước trên mặt biển.

Sâu trong núi, bách thú rên rỉ.

Tận cùng màn đêm, mưa đêm quỷ khóc. Muôn dân than khóc, chỉ vì thế giới này đã bị sát ý nhuộm đỏ.

Trong nỗi sợ hãi vô tận, toàn bộ chúng sinh đều hấp thụ sát ý vào trong linh hồn. Tôi có thể cảm nhận được trong một tương lai không xa, thế giới huyền quan rồi sẽ xảy ra hết trận thảm sát này tới trận thảm sát khác.

Từ đó vương quyền thay đổi, chủng tộc hưng thịnh rồi suy tàn, những tranh chấp không hồi kết rồi sẽ trở thành điều chủ chốt trong thế giới tương lai.

Ai.

Tôi nghe thấy một tiếng thở dài nặng nề phát ra từ thần điểu Chu Tước.

"Sao lại thở dài?" Tôi hỏi.

"Ma đạo tổ sư, ngài với Thiên đạo có gì khác nhau?" Chu Tước thần điểu hỏi.

"…Không có khác biệt."

"Hắn bất nhân, ngài lúc này có chút nhân nghĩa nào sao? Sinh mệnh vô nghĩa, giết chóc không ngừng, Thiên đạo thật sự sai sao? Nếu đổi lại là ngài làm chủ chúng sinh, ngài có thể làm tốt hơn hắn không?" Chu Tước nhàn nhạt nói, đôi mắt đẫm lệ.

"Hắn hủy diệt Thiên Quốc, đồ sát sinh linh, chỉ vì để triệu hồi Hư Không Quân."

"Ngài chỉ thấy hắn chém giết, không thấy được hắn cũng biết thương xót. Ở hoàn cảnh khác ngài cũng làm như vậy. Thiên đạo không làm sai gì cả, sai chính là quy luật thiên địa."

"Quy luật thiên địa sai sao?"

"Thiên đạo không có quyền lựa chọn, ngài cũng không thể lựa chọn. Cho nên mặc kệ chúng sinh là ai, đều sẽ đưa ra lựa chọn như nhau. Và điều này chỉ cho thấy ngài không sai, sai chính là quy luật thiên địa. Có sống sẽ có chết, sinh mệnh vô nghĩa, tàn sát không thôi không ngừng. Mà muốn kết thúc tất cả chỉ có một cách."

"Cách gì?"

"Vạn vật quy khư."

"Nói tới nói lui, ngươi vẫn đồng ý với cách làm của Thiên đạo?" Tôi lạnh lùng hỏi.

"Ai, nếu vạn vật quy khư, ngay cả ta cũng không tồn tại nữa, làm sao ta có thể chấp nhận những gì Thiên đạo đã làm? Ta chỉ cảm thấy trong lòng ngài có sự bối rối, và tôi chỉ muốn giúp ngài giải quyết nó."

"Nhưng ngươi lại tại ra sự bối rối lớn hơn cho ta."

"Có lúc, trong lòng cảm thấy bối rối mới là chuyện tốt."

"Ồ?"

"Ma đạo tổ sư, thật ra trong lòng ngài sớm đã có đáp án rồi đúng không?"

"Không sai."

Sự kết thúc cuối cũng của Thiên đạo là để vạn vận quy khư và hủy diệt mọi thứ. Và mục đích tôi muốn là dùng chiến tranh kết thúc chiến tranh, dùng chém giết kết thúc các cuộc chinh phạt.

Tôi sinh ra đã nghe theo quy luật thiên địa, và tôi phải làm theo quy luật đó.

Thế giới này không phải chỉ mang hai màu đen trắng thuần túy, hỗn độn cũng chỉ là một trạng thái bình thường, mấu chốt là trong lòng có thước đo thiện và ác.

Ban đầu tôi không lựa chọn giữa Ma và Đạo, và cả thân kiếmhỗn loạn.

Hôm nay tôi cũng sẽ không đưa ra lựa chọn, thân thể tôi cảm nhận được sự hỗn loạn của thân kiếm.

Giết chóc không ngừng, tai họa không thôi.

Trong lòng ta cũng có họa, đạo pháp đấu với tâm ma.

Nghĩ tới đây, tôi giơ tay phải lên rồi hô to: "Kiếm tới."

Sát ý trong quét qua huyền quan, khơi dậy bản chất hung ác của chúng sinh.

Hunh tính hóa thành lệ khí, nhanh chóng trào dâng trong tay tôi. Khi toàn bộ lệ khí đã bị chiếm giữ, tôi siết chặt nắm tay, duỗi ra lần nữa.

Đường chỉ tay nứt ra, vô số tia sét nổ tung khắp hướng.

Cùng với sấm chớp liên hồi một thanh kiếm nhỏ màu tìm xuất hiện trong không trung.

Kiếm nhỏ sắc lư trái phải, cuối cùng mũi kiếm chì vào huyệt thần đình.

"Phá!"

Theo lệnh của tôi, thanh kiếm nhỏ xuyên thủng huyền quan.

Bình Luận (0)
Comment