Tiểu Kiếm phá huyền quan, thần hồn trở về vị trí ban đầu.
Kiếm khí hỗn loạn phức tạp trong người tôi cuối cùng cũng tìm được lối thoát đột phá, liên tục dồn tới cánh tay phải của tôi, cuối cùng đưa vào Vạn Thiên Sấm Ngôn Kiếm.
Vạn Thiên Sấm Ngôn Kiếm gặp ánh sáng liền trào dâng, một mặt tựa ban ngày, mặt kia như màn đêm.
Sấm Ngôn đen trắng đan xen, hỗn loạn thời gian và không gian, phá vỡ không gian và hình thành cơn bão kiếm khí hỗn đột ngay trước mặt.
Cơn bão kiếm khi được đẩy về phía trước, giống như con dao sắc bén, cưỡi gió cưỡi sóng, cắt xuyên gai góc, hung hăng cám vào trận sát khí do đội quân Cự Nhân Kim Giáp tạo ra.
Giữ chặt kiếm phía trước, thân pháp của tôi không còn đình trệ, một bước lớn tiến vào tựa như sao băng vụt qua, lao thẳng về phía Cự Nhân Kim Giáp.
Cự nhãn trong sương mù lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, giận dữ mắng chửi tôi. Cùng lúc đó, đội quân Cự Nhân Kim Giáp đồng loạt gầm lên, binh lực vô tận và tà khí tập trung ngay trước mặt, ngưng tụ thành ngọn Mâu vàng khổng lồ.
Kim Cự Thương cực kì to lớn, trăm vạn Cự Nhân Kim Giáp xếp hàng hai bên trái phải để nâng nó lên.
"Đây là thương gì thế?" Phá Quân kinh ngạc hỏi.
"Đây không phải thương. Đây là Mâu." Thùy Họa nói.
"Tôi chưa từng nghĩ tới trên đời này lại có thần binh như vậy."
Quả thật, trên thế giới này không có loại thần binh thần kỳ như vậy.
Bởi vì ngọn Mâu này không phải vật phẩm của thế giới chúng tôi.
Cho dù đó là Vô Tận Hắc Ám Đao, hay là Thánh Quang Thuần Khiết Cự Kiếm của Quang Thiên Sứ, Lưỡng Đoạn Đao của Phá Quân, Linh Hồn Tiễn của Linh Hồn Cuồng Thủ, thậm chí là Minh Hà Đao của Thùy Họa, đều không có cái nào giống như cây Mâu vàng này.
"Ta vẫn luôn cho là Thiên Đạo dùng kiếm pháp để xưng hùng, kiêu ngạo cười dưới gầm trời vạn cổ. Bây giờ xem ra là ta sai rồi." Thùy Họa thở dài nói.
"Đúng vậy. Trước đây ta cũng luôn tin tưởng kiếm đạo bất tận. Kiếm đạo bất tận là ở trong thế giới của chúng ta, vũ trụ của chúng ta. Nếu ra khỏi vũ trụ của chúng ta, uy lực của kiếm làm sao so được với uy lực của thương và Mâu." Phá Quân nói.
Hai người phụ nữ đều là vị tướng bách chiến, đối với uy lực của binh khí đều hiểu rõ trong lòng bàn tay.
Sự vĩ đại của kiếm nằm ở sự vô hạn và vô tận của nó. Nhưng cái gọi là vô cực vô hạn này lại chỉ được dùng trong thế giới hữu hạn.
Ở thế giới của chúng tôi sẽ không xuất hiện một thần khí nào có có thể xé nát và xuyên qua nhiều mặt phẳng không gian như Kim Cự Mâu. Nên một thanh kiếm có thể rung chuyển được các vì sao, cũng đủ để tự hào dưới bầu trời vạn cổ.
Và một khi vũ khí mạnh mẽ như Kim Cự Mâu xuất hiện, uy lực của kiếm khí lập tức chở nên kém đi.
Bởi vì kiếm là vũ khí nhẹ, còn mâu là vũ khí nặng.
Kiếm có thể nhìn ra quỹ đạo, mâu thì phá vỡ mọi luật lệ.
"Tạ Lan có thể chặn được Kim Mâu không?" Im lặng một lát, Phá Quân lại hỏi.
"Kim Cự Mâu trước mặt là do Cự Nhân Kim Giáp dùng thần niệm triệu hoán, không phải thực thể. Bão kiếm khí hỗn độn của Tạ Lan đã đạt tới cực hạn, sức hủy diệt của nó không kém Kim Mâu." Thùy Họa nói.
"Vậy thì, Kim Mâu này có thực thể không?" Phá Quân lại hỏi.
"Có." Thùy Họa ngước mắt lên trời, nhìn chằm chằm cự nhãn trong màn sương mù hư không.
"Ở đâu?"
"Ở trong tay Thiên đạo."
"Nói vậy thì, bất kì lúc nào Tạ Lan cũng phải hứng chịu đòn chí mạng từ Thiên đạo?"
"Đúng vậy. Thiên đạo ở trong bóng tối, ta không biết hắn đang trốn ở đâu, cũng không biết khi nào hắn sẽ phát động tấn công chí mạng lên Tạ Lan. Chúng ta chỉ có thể chờ."
Trong khi hai người phụ nữ đang nói chuyện, tôi cầm Vạn Thiên Sấm Ngôn Kiếm xông về phía trước Kim Mâu.
Trước mắt là luồng kim quang, trong luồng kim quang ấy ẩn chưa sát khí hủy diệt cực kì đáng sợ.
Kim Mâu được thần niệm biến đổi, dưới phẫn nộ của Cự Nhân Kim Giáp hóa thành ngọn lửa, trớ trú của Thiên đạo hóa sương giá chết chóc.
Dùng kim sắc lưu hỏa làm thân giáo, dùng hàn băng liệt diễm làm mũi giáo, dài ba vạn chín ngàn trượng, đường tròn hơn ba trăm thước, mũi giáo tựa núi.
Nhạc Trì Huyền Đình, phải dùng toàn bộ sức lực của Cự Nhân Kim Giáp mới nâng được thương.
Mà đây mới chỉ là hư hình của Kim Mâu. Trăm vạn Cự Nhân Kim Giáp dùng sức đâm Kim Mâu về phía tôi, sức mạnh hủy diệt vô tận lập tức xé nát không gian.
Không gian bị phá, thời không hỗn loạn.
Vô số hư không nhanh chóng được tạo ra quanh tôi.
Vô số hư không nuốt chửng lẫn nhau, hình thành vực thằm hắc ám.
Phía trước là sát ý vô tận của Kim Mâu, phía sau là vực thẳm hắc ám vô tận.
Cự Nhân Kim Giáp không có một động tác dư thừa nào, lao thẳng về phía trước, đẩy tôi rơi vào tuyệt cảnh.
Lúc này cơn bão kiếm khí hỗn độn vẫn lao về phía trước, dùng toàn bộ kiếm ý từ huyền quan của tôi đâm về phía Kim Mâu.
Bão kiếm khí bất khả chiến bại, không thể bị bóp nghẹt hay chôn vùi.
Tôi vô lực nhìn bão kiếm khí từng tấc siết chặt Kim Mâu, mặc dù Cự Nhân Kim Giáp đồng loạt gầm lớn cũng không thể vượt qua bão kiếm khí hỗn độn.
Cơn bão kiếm khí nuốt chửng mũi thương khổng lồ, bắt đầu ăn mòn thần niệm của Cự Nhân Kim Giáp.
Tựa như kiếm ý của tôi đang nuốt chửng thần niệm của Cự Nhân Kim Giáp.
Ăn mòn từng thước, Kim Mâu ngắn lại từng thước.
Hơi thở của Cự Nhân Kim Giáp bắt đầu trở nên hỗn loạn, bước đi loạng choạng.
Thần niệm bị cản trở, lại thêm thân thương gần không nguyên vẹn, đối với họ mà nói là vô cùng khó khăn.
Bão kiếm khí cũng tiêu hao thần niệm của tôi rất nghiêm trọng. Với tốc độ hấp thụ kiếm ý nhanh chóng, tôi chỉ có thể nghiến răng kiên trì, bẻ gãy Kim Mâu trước.
Cuối cùng, cơn bão kiếm khí nuốt chửng phần lớn thương xuất ra từ đội quân, bắt đầu tàn phá đội quân Cự Nhân Kim Giáp.
Hình ảnh Thiên Thần Cự Nhân Kim Giáp tưởng chừng mạnh mẽ bỗng chốc sụp đổ khi đối mặt với bão kiếm khí hỗn độn.
Giết người như ngả rạ.
Kiếm khí của tôi tựa gió bắc không ngừng cắn xé.
Gió bắc thổi, cỏ rơi trắng mặt đất.
Trăm vạn quân thì sao, Kim Mâu thì thế nào?
Khi cơn bão kiếm khí xông tới tàn sát Cự Nhân Kim Giáp, cơ thể tôi và kiếm đã phân tách, tôi rơi thẳng xuống vực thẳm phía sau.
Trận chiến quyết định diễn ra đồng thời ở cả hai hướng. Trong khi kiếm của tôi đang giết chết kẻ thù, người vẫn bị sức mạnh của hư không kéo đi.
Giết càng nhiều người, tôi càng chìm sâu vào vực thẳm.
Cốt lõi của lần cạnh tranh này, chính là thần niệm của hai bên.
Nếu kiếm khí do thần niệm của tôi điều khiển có thể phá hủy Kim Mâu và giết toàn bộ Cự Nhân Kim Giáp, thì tôi có thể thoát khỏi vự thẳm.
Mà một khi kiếm khí của tôi cạn kiệt trước, dù chỉ còn lại một Cự Nhân Kim Giáp, tôi cũng sẽ vĩnh viễn rơi vào vực thẳm.
"Cậu ta sắp không trụ được rồi, chúng ta có cần ra tay không?" Phá Quân cau mày nói.
"Tôi tin anh ấy."
"Cô xác định cậu ta có thể thoát khỏi cực thẳm sao?"
"Tôi không chắc anh ấy có thể thoát ra được không, nhưng tôi chắc chắn vực thẳm sẽ không bao giờ có thể nuốt chửng Tạ Lan của tôi."
"Tại sao?"
"Ngài có biết điểm cuối vực thẳm là gì không?"
"Vực thẳm không có gì, không gì có thể sống, không gì có thể chết. Cho dù là vận mệnh cũng không thể hoàn toàn tồn tại trong vực thẳm hư vô, vẫn sẽ bị chôn vùi bên trong."
"Ngài nói không sai. Vận mệnh không thể tồn tại trong vực thẳm, nhưng có người có thể."
"Ai?"
"Cửu U Nữ Đế."