Vận mệnh từng rơi xuống vực thẳm, không rõ tung tích.
Nhưng Thùy Họa lại nói Nữ Đế có thể chuyển mình ở vực sâu.
"Cô đang nói m Cửu U?" Phá Quân hỏi.
Nhắc tới Cửu U Nữ Đế, giọng điệu của Phá Quân hiển nhiên có chút không vui.
"Không sai."
"Với phẩm hạnh và khả năng của bà ấy, có thể làm được những điều mà ngay cả vận mệnh cũng không làm được."
"Phá Quân Thiên Tôn, ta từng bí mật xem kí ức của Cửu U Nữ Đế. Trong kí ức sâu thẳm của bà ấy, ta tìm thấy dấu ấn do Hậu Thổ Nương Nương để lại. Ngoài ra, ta còn chú ý tới một người đang bị mắc kẹt trong Tam Giới Lục Đạo, thậm chí là cả chân tướng mà Thiên đạo cũng bỏ qua."
"Chân tướng gì?"
"Vận mệnh mà chúng ta biết kì thực chỉ là ảo ảnh, không phải thực thể. Vận mệnh thật sự vẫn luôn ở bên trong Cửu U m Phủ."
"Ý ngươi là, m Cửu U mới là vận mệnh thật sự?"
"Đúng vậy. Vận mệnh luân hồi. Ngoại trừ bà ấy, còn có ai xứng với cái danh vận mệnh?"
Phá Quân im lặng, bắt đầu tìm kiếm tất cả kí ức có liên quan tới Cửu U Nữ Đế của mình.
Cờ Triêu Hồn của Ma đạo từng ở trong tay Nữ Đế. Đạo Tổ chiến tử, Hoàn Hồn Nhai cũng là món quà từ Nữ Đế.
Trận chiến trên bàn cờ, vận mệnh của tam giới.
Vũ trụ là bàn cờ, chúng sinh là quân cờ, Thiên đạo và vận mệnh cùng chơi cờ.
Thiên đạo cược hư không, muốn một lưới bắt trọn quân cờ. Nhưng vận mệnh đã làm gián đoạn ván cờ, quét sạch quân cờ trước, hòng che giấu sự thật khỏi Thiên đạo.
"Dù là Tạ Mạt Lăng hay Tạ Lan đều là quân cờ không có trên bàn cờ. Họ đều nằm ngoài sự khống chế của vận mệnh, đòng thời cũng tránh được sát ý của Thiên đạo." Thùy Họa nói.
"Cô ta là vận mệnh. Nói vậy thì, vận mệnh của ta và Tần Ngọc cũng là cô ta sắp đặt?" Phá Quân lạnh lùng nói.
"Phá Quân Thiên Tôn, ngài là chiến thần của vạn thế, là người đã được vận mệnh định sẵn. Cho dù vận mệnh muốn nhằm vào ngài cũng không cách nào thực hiện được. Huống chi, Nữ Đế chỉ thức tỉnh sau khi ảo ảnh của vận mệnh bị vỡ, bà ấy không thể nào can thiệp vào mối quan hệ vận mệnh nhân quả của ngài và Tần Ngọc được."
"Được rồi. Cho dù ta thừa nhận m Cửu U là vận mệnh, cô ta làm sao giúp Tạ Lan thoát khỏi vực sâu hư vô?"
"Vực sâu không phải kết thúc. Nếu luân hồi xuất hiện, có thể không phải điểm khởi đầu của sinh mệnh." Thùy Họa nói.
"Cô chắc chắn m Cửu U sẽ xuất hiện vào lúc Tạ Lan cần giúp đỡ nhất không?" Phá Quân hỏi.
"Bà ấy sẽ đến, vì đây là cơ hội duy nhất để bà ấy gặp Đạo Tổ. Nếu Tạ Lan hết, bà ấy sẽ không bao giờ gặp lại Đạo Tổ được nữa."
"Cái gì" Cô nói Mạt Lăng sẽ tái sinh?" Phá Quân hỏi.
"Thân thể Đạo Tổ đã hóa thành Hi Di và trở về thiên địa của chúng ta. Nhưng giống như Thiên Đạo là Hư Không Quân chiếu ra, thứ mà Đạo Tổ phá hủy cũng chỉ là ảo ảnh của hắn. Mà Đạo Tổ thật sự…"
"Đạo Tổ thật sự ở đâu?"
"Khi trận chiến Thiên đạo kết thúc, Ngài sẽ hiểu được Đạo Tổ thật sự ở đâu. Trước đó chúng ta vẫn cần canh chừng. Thiên đạo đang nhìn chằm chằm Tạ Lan trong hư không, cho dù anh ấy được vận mệnh giúp thoát khỏi vực thẳm, vẫn còn một Kim Mâu thật sự đang ẩn trong bóng tối."
"Được."
…
Tôi đang rơi thẳng xuống vực thẳm, cùng với nỗi sợ tột độ. Đây không phải lần đầu xảy ra cảnh tượng này. Cách đây rất lâu, khi tôi phá hủy lối vào núi Khổng Minh, tôi cũng đã rơi tự do như vậy.
Trong giấc mơ có ác mộng cố hữu, đó là mơ thấy mình cứ mãi rơi xuống.
Mỗi lần mơ thấy nó, tôi đều toát mồ hôi lạnh. Đôi khi, loại ác mộng này còn đáng sợ hơn cả giấc mơ bị ma quỷ quấn thân.
Ma quỷ quấn thân, điều đáng sợ chỉ là tâm thần.
Còn rơi xuống là nỗi sợ xuất phát từ sâu thẳm tâm hồn.
Cơn bão kiếm khí hỗn độn vẫn đang chém giết Cự Nhân Kim Giáp, sức mạnh đã suy yếu nhiều, số lượng Cự Nhân Kim Giáp cũng gần như bị xóa sổ.
Cuối cùng Kim Mâu nặng nề vỡ nát, Cự Nhân Kim Giáp bị cơn bão kiếm khí tàn sát, chỉ còn lại thủ lĩnh cuối cùng.
Lúc này, kiếm khí trong cơn bão đã cạn kiệt, Vạn Thiên Sấm Ngôn Kiếm xuất hiện trên không trung.
Kiếm ý của tôi đã cạn kiệt, nhưng Vạn Thiên Sấm Ngôn Kiếm vẫn có kiếm ý riêng.
Đối mặt với Cự Nhân Kim Giáp, Vạn Thiên Sấm Ngôn Kiếm khẽ run lên.
Sự run rẩy này không phải sợ hãi, mà là tức giận.
Kiếm liên kết với máu của tôi, khi cơn bão kiếm khí tiêu tán, nó không thể phát hiện ra hơi thở của tôi nữa, vì tôi đã rơi vào vực thẳm hư vô.
Là thần linh dị giới kiêu hãnh và mạnh mẽ, thủ lĩnh Cự Nhân Kim Giáp bình tĩnh nhìn chằm chằm Vạn Thiên Sấm Ngôn Kiếm.
"Y đã chết rồi, ngươi cũng sẽ trở thành đồ của Thiên đạo thôi."
Câu nói này một lần nữa chọc giận Vạn Thiên Sấm Ngôn Kiếm, thân kiếm càng run rẩy kịch liệt.
"Đừng cố chống lại ý chỉ của Thiên đạo, sinh vật linh giới hạ đẳng. Phải biết là trên bầu trời vẫn còn cặp thần nhãn đang nhìn ngươi." Thủ lĩnh Cự Nhân Kim Giáp tiếp tục nói.
Vạn Thiên Sấm Ngôn Kiếm quay lại, chĩa mũi kiếm vào thần nhãn trên trời.
Ngay sau đó, một luồng kiếm quang lập tức bắn ra.
Cự Nhân Kim Giáp không hề ngờ tới Vạn Thiên Sấm Ngôn Kiếm lại dám xuất kiếm lúc này. Gã cũng không ngờ tới một kiếm linh nhỏ nhoi lại dám dùng kiếm chống lại Thiên Nhãn.
Kiếm quang sắc bén như cầu vồng, nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng lại mạnh tới bất khả chiến bại, không thể đối đầu.
Chỉ vì kiếm quang này mang theo sơ tâm của một thanh kiếm.
Người còn, kiếm còn. Người chết, kiếm gãy.
Tâm trí của Thiên đạo đều hướng về tôi đang rơi trong vực thẳm, để rồi khi hắn nhận ra Thần Nhãn của mình đang bị kiếm khí tấn công, kiếm quang đã chiếu vào cự nhãn.
Sức mạnh dường như vô tận của cự nhãn Thiên đạo, không thể chống lại sự đột phá mong manh của nó lúc này.
Cái đinh trong mắt, gai đâm trong thịt.
Khi kiếm khí chiếu vào Thần Nhãn, phát sinh động đất lớn. Thần Nhãn hóa thành hàng vạn thần quang, chiếu tới khắp nơi.
Thần quang tiêu tán, cự nhãn bị tiêu diệt.
Cự nhãn bị tiêu diệt và Vạn Thiên Sấm Ngôn Kiếm trong đó cũng gãy.
Nửa mũi kiếm dùng tia sét xuyên qua trái tim của thủ lĩnh Cự Nhân Kim Giáp, trong khi nửa thanh kiếm còn lại thì chuyển mình rơi vào vực thẳm hư vô…