Khi Ma đạo lần đầu bước vào Quy Khư, tôi đã từng thanh kiếm bị gãy một nửa của Thiên đạo.
Từ thanh kiếm gãy một nửa mà nhận được Thái Cổ Tam Kiếm Đạo. Ma kiếm cuồn cuộn, quỷ kiếm thăm thẳm, thần kiếm mênh mông.
Giờ tôi đã thoát ra khỏi Thái Cổ Tam Kiếm, lần đầu đạt được Hỗn Độn Kiếm Đạo, lúc này là Hỗn Độn Kiếm Ý, Vĩnh Hằng Kiếm Chủ.
Kiếm là binh khí đã được tôi luyện hàng trăm năm, Bảo Tàn Thủ Khuyết cũng là một hình thức tồn tại của kiếm.
Trên thế giới này không có thanh kiếm hoàn mĩ, cũng không có chiêu thức kiếm, kiếm ý, thậm chí là kiếm đạo hoàn mĩ.
Trận chiến với Kim Mâu, tôi đã chọn cách tách khỏi kiếm, với cái giá là phải rơi vào vự thẳm hư vô, ngăn chặn cơn bão kiếm khí và tiêu diệt kẻ thù hùng mạnh.
Điều tôi không ngờ tới là Vạn Thiên Sấm Ngôn Kiếm cũng có cùng tâm ý với tôi, không ngần ngại khiến mình bị gãy để tiêu diệt Thiên đạo nhãn.
Con người tàn tạ, thân bất do kỉ, không ngừng rơi vào vực thẳm hư vô.
Thanh kiếm đã gãy, bảo tàn thủ khuyết, kiếm đã gãy một nửa mang ý chí trở về với chủ nhân của mình.
Tôi đã đánh cược mạng sống của mình vô số lần và kết quả của ngày hôm nay nằm trong dự đoán của tôi.
Trong mắt người ngoài, thứ tôi phải đối mặt hôm nay là cái chết, nhưng tôi biết ở nơi cuối vực thẳm hư vô có người đang đợi tôi.
Vận mệnh không bao giờ biến mất, nó chỉ thay đổi hình thức tồn tại.
Thời Không Quân đã cho tôi gợi ý, và tôi đã nhận thức được chân tướng này khi đưa ra lựa chọn của mình.
Dòng thời gian đã bị Đạo Tổ cắt đứt, để lại tương lai trong tay tôi.
Mà huyền quan của tôi là món quà tuyệt vời nhất mà vận mệnh đã để lại cho tôi, đại diện cho một thế giới mới ở tương lai.
Nếu dòng chảy thời gian có thể sửa được, thì làm sao sợi dây vận mệnh có thể dễ dàng bị phá vỡ?
Luân hồi là vận mệnh, nhất định sẽ có người đợi tôi ở nơi cuối vực thẳm. Bởi nếu tôi cứ rơi như vậy, thì sợi dây vận mệnh sẽ không bao giờ được hàn gắn lại.
Nhưng tôi lại không biết ai đang đợi tôi ở nơi cuối vực thẳm.
Là Nữ Đế, hay là Uy Nhuy?
Nghĩ tới Uy Nhuy, tôi chợt nhớ ra gì đó.
Lần trước tôi gặp cô ấy ở U Minh Thần Điện, Uy Nhuy có nói với tôi rằng cô ấy đại diện cho ý niệm và nỗi đau của Nữ Đế, cũng như tình yêu không thể diễn tả thành lời. Cô và Nữ Đế giống như hoa Bỉ Ngạn, hoa nở không thấy lá, lá cũng không thể thấy hoa nở.
Lúc đó tôi đã hỏi cô ấy, "Nếu cô đã gặp được Nữ Đế, hai trái tim hòa làm một, sao trên thế giới vẫn còn cô".
Uy Nhuy nói với tôi, rằng lẽ ra cô ấy nên biến mất, vì trong lòng tôi đã có cô ấy, và Nữ Đế đã dùng sức mạnh của Lục Đạo Luân Hồi để giữ cô ấy lại.
Đêm đó, Uy Nhuy đã cho tôi một đêm khó quên. Sau này mỗi khi nghĩ lại, tôi đều tự hỏi đó phải chăng là một giấc mơ, một giấc mộng xuân không một vết tích được lưu lại.
Ngày hôm sau Uy Nhuy biến mất, Nữ Đế nói tâm nguyện của tôi đã thành hiện thực, Uy Nhuy cũng nên biến mất.
Về phần Uy Nhuy, lời giải thích của Nữ Đế không một kẽ hở, tôi vẫn luôn tin tưởng vào điều đó. Nhưng giờ nghĩ lại, sự tồn tại của Uy Nhuy chính là khuyết điểm lớn nhất.
Vận mệnh đã ẩn trong bóng tối, không thể tìm thấy, không thể xác nhận. Và tại sao sự tồn tại của Uy Nhuy lại không phải như vậy?
Cái gọi là hai trái tim, cái gọi là hoa Bỉ Ngạn, thức chất chẳng qua là vận mệnh lợi dụng bàn tay của Nữ Đế để tạo nên mối nghi ngờ mà thôi.
Là Liễu Hà Sầu mở ra sự nghiệp đạo môn của tôi, hay chính là Phật Gia nhà họ Vương năm xưa, người đã mở ra vận mệnh kiếp này cho tôi bằng tuệ nhãn?
Ngoài ra, huyền quan của tôi là đến từ đâu?
Là do tôi tu luyện thành, hay là do Uy Nhuy đã âm thầm làm gì đó khi tôi ở nhà họ Vương?
Cờ Chiêu hồn của Ma đạo là tác phẩm của Thời Không Quân, mà khi Cờ Chiêu Hồn xuất hiện lần đầu tiên, Uy Nhuy lại tình cờ ở bên cạnh tôi.
Nếu Uy Nhuy thật sự là vận mệnh lúc đó, vậy cô ấy quả thật có cơ hội phong ấn thế giới tương lai trong Cờ Chiêu Hồn, để lại cho tôi cơ hội mở ra huyền quan.
Trước kia tôi không hề nghi ngờ Nữ Đế, nên cũng chưa bao giờ hoài nghi thân phận của Uy Nhuy. Nhưng bây giờ, tôi cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.
Vực thẳm cũng có điểm kết thúc, và cuối cùng tôi cũng ngừng rơi.
Ngũ giác lục thức không còn, tôi không thể nghe hay nhìn thấy gì cả.
Tôi cảm thấy cơ thể đang trở nên trống rỗng và nhẹ nhàng hơn, tựa như đang ở trong một giấc mơ.
Ý thức của tôi dần trở nên hỗn loạn, và tôi cũng dần không cảm nhận được sự tồn tại của chính mình.
Ngay khi tôi sắp bất tỉnh, một chuôi kiếm gãy đột ngột xuất hiện trước mặt tôi.
Đó là Vạn Thiên Sấm Ngôn Kiếm đã gãy.
Tôi cầm chuôi kiếm trong tay, cẩn thận cảm nhận thân kiếm Vạn Thiên Sấm Ngôn không trọn vẹn.
Thân kiếm gãy, rất nhiều Sấm Ngôn đã mất. May thay, tôi vẫn nhớ được tất cả những Sấm Ngôn ấy.
Trong mắt người ngoài, đây chỉ là một thanh kiếm gãy. Nhưng trong lòng tôi, nó không chỉ mất đi uy lực, mà còn vì thân kiếm không hoàn chỉnh nên sức mạnh của nó lại được giải phóng lần nữa.
Bởi vì kiếm luôn ở trong tim tôi.
Tôi nắm chặt chuôi kiếm, ý thức quay trở lại vị trí ban đầu. Kiếm còn, người cũng quay trở lại.
Tôi cầm kiếm của mình, bước đi vô định ở nơi cuối vực thẳm, không có mục tiêu hay phương hướng. Tôi biết ở đây nhất định có người đang đợi tôi, nhưng tôi không biết người đó ở đâu. Trước mặt và cả hai bên trái phải của tôi, đều chẳng có gì cả.
Tôi không biết mình đã đi được bao lâu, nhưng xuyên qua bóng tối trước mặt, tôi nhìn thấy một bóng dáng màu trắng.
Càng tiến lại gần, tôi cũng nhìn rõ được đó là một phụ nữ mặc đồ trắng, quay lưng về phía tôi. Dáng vẻ trông giống Nữ Đế, nhưng Nữ Đế mặc đồ màu đen, còn người phụ nữ trước mặt tôi lại mặc đồ trắng.
Nhìn thấy điều này, tôi cũng hiểu rõ.
Biết là cô ấy, những kí ức đọng lại trong thời gian dâng lên như thủy triều, khiến tôi trở nên hưng phấn. Đôi mắt trong sáng tựa pha lê, ánh nhìn dịu dàng quan tâm, từng tiếng sư huynh cũng dần hiện lên trước mắt.
Ngay cả khi biết được sự tồn tại của cô ấy là bắt nguồn từ sự lừa gạt, cũng không thể ngăn tôi nhớ về cô ấy.
Nghĩ tới đây, tôi sải bước tới gần cô ấy nói: "Uy Nhuy, đã lâu không gặp."