Thần Kiếm phân thần của Thiên Đạo mạnh mẽ cỡ nào kia chứ, Thùy Họa xuất ra bao nhiêu đạo đao, hắn liền xuất ra bấy nhiêu đạo kiếm khí. Ánh đao trải khắp muôn ngàn dặm, kiếm khí rực rỡ tựa cầu vồng.
Khi ánh đao và kiếm khí đan xen giao tranh, chém giết lẫn nhau rồi lần lượt thiêu đốt, toàn bộ bầu trời phía Tây được đao kiếm bừng bừng chiếu sáng.
Như thể ngàn vạn mặt trời trong nháy mắt nổ tung, tỏa ra vô số hào quang hủy diệt.
Nguyên Duệ đứng ở nơi xa, lệnh cho đại quân Thần giới một lần nữa rút lui, bản thân cô cũng không nhịn được phải nhắm chặt hai mắt, chỉ để lại Hỗn Độn Thần Nhãn hơi hơi mở ra.
Đây chính là chương cuối của vũ trụ, cũng là một trận hủy diệt.
Thiên Đạo không có tư cách tham chiến, Đạo Tổ cũng đã tan thành tro bụi, ngay cả Thần Vương Ma Đế cũng chỉ có thể khoanh tay thở dài bất lực.
Chỉ có đấng chí tôn mới có thể sống sót dưới muôn nghìn ánh hào quang hủy diệt như vậy.
Trong lòng Nguyên Duệ dâng lên một nỗi sợ không tên, sau đó nghiến răng mở mắt, nhìn về phía trận chiến đang diễn ra ở phía Đông.
Phía Đông là chỗ của vị phân thần Thiên Đạo cầm thanh Ma Kiếm, Ma Kiếm cuồn cuộn, đã xuất ra không thể nào rút lại.
Thiên Đạo đồng thời làm chủ cả hai đạo kiếm ý Hỗn Độn và Thái Sơ, kiếm ý Ma Kiếm do ông ta chém ra còn hung mãnh điên cuồng hơn.
Vô số kiếm ý cuồn cuộn giống như sông lớn vỡ đê, như một con rồng giận dữ lao ra khỏi biển cả.
Tôi đã từng dùng kiếm khí hóa rồng, dựa vào vô số dòng chảy kiếm khí để hóa thành một con rồng khổng lồ, mà kiếm khí của Thiên Đạo thì, mỗi một đạo đều mang dáng dấp của cự long.
Kiếm khí vờn quanh chẳng khác nào quần long hội tụ, thi nhau cưỡi mây.
Khí thế hung mãnh dường ấy, thử hỏi trong vũ trụ hư không còn có ai dám trực tiếp khiêu khích uy nghiêm của rồng?
“Thiên Địa Giao Tranh, m Dương Lưỡng Đoạn, Chiến!”
Phá Quân gầm lên một tiếng, thân hình vững như bàn thạch không hề suy chuyển, Lưỡng Đoạn Đao trong tay dùng sức càn quét phía trước, ánh đao như cánh quạt trong nháy mắt chém vào giữa bầy rồng do kiếm khí ngưng tụ.
Lúc này biển kiếm của Thiên Đạo đã sớm thành hình, kiếm khí cùng long lực mạnh mẽ bùng nổ, sóng lớn cuồn cuộn trong biển kiếm, dường như có thể nuốt sạch tất cả, quét sạch vạn vật.
Tuy nhiên, đúng lúc Lưỡng Đoạn Đao trong tay Phá Quân xuất ra, không gian trong nháy mắt liền phát sinh biến hóa.
Màn đêm buông xuống mặt đất, ban ngày xuất hiện trên bầu trời. Trắng đen luân phiên thay thế, một ánh đao rực rỡ xuất hiện làm rung chuyển cả đất trời.
Phá Quân dùng trời làm dương đao để chặt chém long uy, lại dùng mặt đất làm âm đao để quậy tung biển kiếm.
Thời khắc hai đao âm dương hợp lại làm một, bầy rồng gầm lên thảm thiết, biển kiếm ầm ầm sôi sục.
“Giết!”
Phá vỡ thế của Ma Kiếm chỉ bằng một đao, Phá Quân lại gầm lên một lần nữa, nhấc đao chém về phía phân thần của Thiên Đạo, giáp lá cà chiến đấu với hắn ta.
Sự điên cuồng của Ma Kiếm gặp phải một Phá Quân thề chết không sờn, thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành.
Đao kiếm giao tranh tạo ra một trận thảm khốc nhất trên bầu trời vạn cổ này.
Phân thần của Thiên Đạo không ngừng suy yếu, mà vết nứt trên thân thể Phá Quân càng lúc càng dày đặc, chẳng khác nào một viên ngọc vỡ.
So sánh hai thế trận ở phía Đông và phía Tây, trận chiến ở phía Đông càng thêm khó bề phân biệt.
Quỷ Kiếm âm u, khó lòng đoán được.
Bóng đêm vô tận bao trùm cả phía Bắc, chẳng biết Thiên Đạo ở nơi nào.
Hai chùm ánh sáng đen trắng lao vào trong màn đêm, Chúc Chiếu bắt đầu soi rọi ánh sáng, U Huỳnh cũng bắt đầu nhai nuốt bóng tối.
Thế giới cổ xưa có vị thần vĩ đại, U Huỳnh và Chúc Chiếu. U Huỳnh tách rời thế giới bên ngoài, Chúc Chiếu khai mở ánh sáng.
Khi hai Thánh Thú đồng thanh gầm lên, màn đêm đông đặc dường như dần dần tan ra... cuối cùng hình thành một vòng xoáy đen ngòm khổng lồ - Tiên Thiên Lưỡng Nghi Thái Cực Đồ!