Luồng sát khí này mạnh mẽ vô cùng, dường như không phải vì một mình tôi mà đến, lại giống như muốn xâm nhập cả vũ trụ.
Tôi ngước mắt nhìn lên trời, chỉ thấy có một vòng xoáy màu đen ở vị trí của mắt trận khổng lồ.
Vòng xoáy thăm thăm sâu vô cùng, bên trong lóe lên vô vàn kim quang.
Có tất cả bốn luồng sát khí đang nhắm vào tôi, mà mạnh nhất trong số đó đến từ kim quang trong vòng xoáy kia.
Phải, đó chính là chân thân của Kim Mâu.
Sau khi ảo ảnh do Kim Giáp Cự Nhân bị phá, chân thân của Kim Mâu liền xuất hiện trong hư không.
Ngoại trừ sát khí nặng nề đến từ ngọn Kim Mâu do Thiên Đạo cầm ra, ba cỗ sát khí còn lại đến từ pháp thuật nhất khí hóa tam thanh của ông ta.
Ở phía Tây là đạo huyễn ảnh do Thiên Đạo hóa thành, trên người khoác áo trắng, tay cầm Thần Kiếm, ngưng tụ vô số kiếm ý.
Cùng lúc này, ở phía Bắc là đạo huyễn ảnh của Thiên Đạo khoác áo xanh da trời, tay cầm Quỷ Kiếm, ngưng tụ vô số kiếm ý.
Ở phía Đông là huyễn ảnh khoác một thân áo đen, tay cầm Ma kiếm, ngưng tụ vô số kiếm ý.
Mà nơi có ngọn Kim Mâu xuất hiện kia vừa hay chính là ở phía Nam.
Lúc này, bốn phương Đông Tây Nam Bắc sát khí bừng bừng, tất cả đều khóa chặt trên người tôi.
Trong bốn cỗ sát khí thì Kim Mâu là nặng nề và khó đối địch nhất, tôi nhất định phải dốc hết sức lực để chống lại nói, về phần ba cỗ còn lại, kể từ lúc Thiên Đạo hiện thân thì Thùy Họa đã sớm vung đao chém về phía phương Tây, mục tiêu của cô ấy là phân thần của Thiên Đạo – kẻ đang cầm Kiếm Thần trên tay kia.
Thùy Họa phụ trách hướng Tây, Phá Quân đánh về phía Ma Kiếm ở hướng Đông.
Tôi vốn cho rằng phương Bắc sẽ chẳng có ai đứng ra chống lại, thế nhưng lại thấy hai thánh thú U Huỳnh Chúc Chiếu gầm lên một tiếng, hóa thành hai luồng sáng đen trắng tấn công vị phân thần đang cầm thanh Quỷ Kiếm của Thiên Đạo.
“Thiên Công Địa Kích, m Dương Diệt Tuyệt, Giết!”
Trước khi phân thần của Thiên Đạo kịp bùng nổ, Thùy Họa đã vung vẩy đao Minh Hà xuất ra một chiêu tất sát, khiến cho kẻ thù không thể không đón đỡ.
Thần Kiếm mù mịt, chẳng khác nào tiếng sấm vang lên giữa trời không vắng lặng.
Thứ nó giỏi nhất là thi triển sức mạnh từ xa, một khi đã khóa chặt mục tiếc, dùng uy lực phân thần của Thiên Đạo, ngay cả thiên thạch cũng nổ tung trong nháy mắt.
Thiên Quốc đã trở thành một đống đổ nát, Thiên Đạo ra tay chẳng ngần ngại gì.
Thùy Họa hiểu rất rõ điều này, thế nên cô ấy mới lựa chọn điên cuồng tấn công.
Đao Minh Hà xuất ra, ánh đao tỏa sáng muôn nghìn trượng.
Giữa đao quang trùng trùng, Thùy Họa hét lên một tiếng giận dữ, hiện hóa thân thể Khôi Cương.
Thùy Họa trong thân thể Khôi Cương cao lớn vô cùng, giống như một người khổng lồ đầu đội trời chân đạp đất, khôi giáp màu đen của Tử Thần lấp la lấp lánh, chẳng khác nào một ngọn núi cao sừng sững mọc lên từ mặt đất.
Đao Minh Hà trong tay vào lúc ánh đao lập lòe cũng lập tức hóa thành Xích Bạch Minh Hà, quanh quẩn xung quanh cơ thể Thùy Họa.
Sông nhỏ róc rách bao quanh núi đen, không ngừng xoay chuyển, chẳng khác nào một con rắn trắng đang liều mạng cắn nuốt đuôi mình.
Khiến người ta nhìn mà kinh sợ, chẳng thể dùng lời để diễn tả.
Biết rõ sự tàn khốc của trận đấu này, Thùy Họa vừa ra tay đã tiến vào trạng thái chiến đấu mạnh nhất.
Kể từ khi rời khỏi thế giới Hi Di, Thùy Họa không chỉ làm chủ được toàn bộ bản năng chiến đấu của Tử Thần Thái Sơ mà còn nắm được ý nghĩ sâu xa huyền bí nhất của Tử Thần nhờ có ý chí của linh hồn các dũng sĩ sau khi thành công tiêu diệt Binh Ma,
Sinh tử tồn vong vốn chẳng có ranh giới.
Cốt lõi của Tử Thần không phải là cái chết, mà là sự giết chóc.
Lãng quên chỉ tượng trưng cho mặt nhân ái của Tử Thần, còn giết chóc mới là hình thái tàn khốc tột cùng nhất của Tử Thần.