Cho dù tôi có đem cờ chiêu hồn giao vào tay Tạ Uẩn, nhưng thứ được chuyển giao rốt cuộc cũng chỉ là danh phận nơi trần thế, mà thứ con bé phải gồng gánh cũng không phải cờ chiêu hồn thực sự.
Có lẽ chỉ cần tôi hãy còn sống, tôi sẽ mãi mãi gánh trên vai vận mệnh của Ma đạo.
“Nếu như người xuất hiện ở đây ngày hôm nay là Nữ Đế, anh nhất định sẽ hận em, thế nhưng, em không phải cô ấy, em cũng không dùng thân phận Vận Mệnh để đến gặp anh, thế nên anh không hận em. Ngược lại, anh còn muốn cảm ơn em nữa.” Tôi nói.
“Rất nhiều chuyện có phải anh đã biết rồi không?” Uy Nhuy hỏi.
“Có vài chuyện vẫn chưa xác định, thế nhưng đại khái có thể đoán được. Huyền quan của anh là do em đưa cho khi còn ở nhà họ Vương có đúng không?”
“Đúng vậy”.
“Em bỏ anh đi khi ở hàn hoang là bởi vì sứ mệnh đã kết thúc rồi?”
“Đúng thế, sứ mệnh của em là mở ra số mệnh Ma Đạo Tổ Sư của anh.”
“Vậy vì sao em còn gặp lại anh lúc ở U Minh Thần Điện?”
Uy Nhuy không trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi, ngược lại hỏi: “Trong mắt anh, Vận Mệnh rốt cuộc là gì?”
“Ẩn mình nơi u minh, chủ nhân của chúng sinh, luân hồi chính là vận mệnh.”
“Vận mệnh quả nên như vậy, nhưng em không phải vận mệnh thực sự. Em chẳng qua chỉ là một đạo huyễn ảnh do nó tạo ra, trải qua vô số năm tháng mà dần dần hình thành linh thức. Em đã chán ngán vì thống trị chúng sinh, cũng nhìn thấu tất thảy những hợp tan vui buồn. Thế gian đều là khổ ải, em cũng muốn bản thân trải qua nỗi khổ một lần.” Uy Nhuy nói.
“Thế nên em đã dùng thân phận là Phật Gia của nhà họ Vương để tiến vào luân hồi sao?” Tôi hỏi.
“Khi xưa luân hồi là để chỉ dẫn anh, không nghĩ tới bản thân lại vì vậy mà rơi vào tình kiếp.”
“Em có từng hối hận không?”
“Trước kia chưa từng, nhưng bây giờ lại vô cùng hối hận.”
“Vì sao chứ?”
“Bởi vì Nữ Đế đã cùng với Vận Mệnh tương hợp, sứ mệnh của em cũng kết thúc rồi, sau ngày hôm nay, chúng ta sẽ chẳng còn có thể gặp lại nhau, trên thế gian này cũng sẽ chẳng còn em nữa. Em không nên dây dưa với anh, em vốn cho rằng anh sẽ nhanh chóng quên em đi, dù sao bên cạnh anh cũng còn có người khác, thế nhưng em lại chẳng ngờ rằng anh vẫn luôn nhớ đến em.”
“Em không cần phải buồn vì điều này, lúc anh nhớ tới em cũng có đôi khi là nhớ về bản thân mình.” Tôi nghĩ một hồi rồi nói.
Rất nhiều lúc chúng ta yêu một ai đó là bởi vì chúng ta yêu bản thân chính mình của khi ấy.
Những lời muốn nói đều đã trút hết, tất thảy những nhân quả giữa tôi và Uy Nhuy đều đã nói ra rồi.
Tôi trả lại giọt lệ thủa thiếu niên, Uy Nhuy chặt đứt tình kiếp nơi hồng trần. Nữ Đế cùng Vận Mệnh tương hợp, đã đến lúc tôi cũng phải quên đi hoàn toàn con người Tạ Lan của ngày xưa.
Từ nay trở đi, trên thế giới sẽ không còn Tạ Lan, chỉ có Ma Đạo Tổ Sư.
“Có cần em phải giúp anh thoát khỏi vực sâu không?” Uy Nhuy hỏi.
“Không cần.”
“Vậy thì tốt, em sẽ đứng ở nơi này nhìn anh rời đi.”
“Còn em thì sao?”
“Em vốn luôn bị giam cầm ở nơi này. Vực sâu bị hủy, em cũng không còn tồn tại nữa. Đi đi, Tạ Lan, người thân yêu của anh vẫn còn đang chờ đợi ở bên ngoài.”
“Được.”
Tôi nhận lời, bình tĩnh quay đi.
Tay cầm thanh kiếm bị gãy một nửa, chém về phía cuối vực sâu.
Giây tiếp theo, vực sâu sụp đổ, năng lượng hư không vô tận bắt đầu điên cuồng làm loạn.
Tôi ngự kiếm bay lên, vọt lên trời cao.
Ngoảnh đầu nhìn lại, bóng dáng như tuyết của Uy Nhuy dần dần mờ nhạt, cuối cùng biến mất, mà vực sâu đã hoàn toàn sụp đổ, năng lượng hư không chôn vùi hết thảy mọi thứ.
Tạm biệt, Phật Gia.
Tạm biệt số kiếp hồng trần của Vận Mệnh.
Thoát khỏi vực sâu, tôi một lần nữa lại xuất hiện ở vùng đất hoang của Thiên Quốc.
Cơ thể vừa ổn định, lập tức liền cảm nhận được một luồng sát khí mạnh mẽ chưa từng có.
Thiên Đạo cuối cùng cũng ra tay rồi.