Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1502 - Chương 1502: Đạo Pháp Mạnh Nhất

Chương 1502: Đạo Pháp Mạnh Nhất Chương 1502: Đạo Pháp Mạnh Nhất

Trận chiến của tôi với Thiên đạo khiến thời gian dừng lại, khiến tình hình chiến sự ở phía đông, phía tây và phía bắc rơi vào trạng thái ngưng đọng.

Bạch thủy hắc phong mà Thùy Họa hóa thành cũng đứng im bất động.

Sau khi đao m Dương Lương Đoạn của Phá Quân chọc thủng âm dương, chúng không còn tiếp tục dây dưa với phân thần Ma Kiếm của Thiên đạo nữa.

Thái Cực Đồ do U Huỳnh cùng Chúc Chiếu hóa thành cũng dừng xoay vòng, không còn tiếp tục nuốt chửng kiếm ý từ phân thần Quỷ Kiếm của Thiên đạo nữa.

Thân là cốt lõi của trận chiến, tôi và Thiên đạo được bao quanh bởi hàng triệu tia cực quang, mỗi khi vũ khí va chạm, đều nổ ra vô vàn tia sáng hủy diệt.

Kể từ khi Ma đạo được sinh ra, thì Thiên đạo đã bị xem như kẻ địch của tất cả chúng sinh.

Giáo lý Ma đạo dạy rằng chúng sinh đều bình đẳng, hữu giáo vô loài nên đã kéo Thiên đạo cao cao tại thượng xuống ngang vai, ngang vế.

Đáng tiếc, Ma Đạo Tổ Sư căn bản không thể tính hay bằng Thiên đạo, cho dù có liên thủ với vận mệnh cũng cuối cùng cũng phải thảm hại rời khỏi chiến trường.

Thậm chí, cả đời ông ấy cũng không có tư cách đối kháng với Thiên đạo.

Tôi của hôm nay đã được thừa hưởng sự ban phát từ vận mệnh, cơ duyên từ Đạo Tổ, tạo hóa của thời gian và không gian, cuối cùng đã đến được trước mặt Thiên đạo và sử dụng chiến ý điên cuồng nhất để thách thức sức mạnh của Thiên đạo.

Tôi nắm chặt chuôi kiếm bằng cả hai tay, luôn tay chém kiếm về phía kẻ khổng lồ hoàng kim.

Gã khổng lồ hoàng kim múa cây thương hạng nặng trên tay, hết lần này đến lần khác tấn công tôi bằng những đòn chí mạng.

Khi trận chiến đạt đến cấp độ này, đã không còn cá nhân và không có kỹ năng nào có thể đem ra bàn luận nữa.

Ông ta có thiên uy, còn tôi có sự hỗn loạn và điên loạn.

Trận chiến không phải là không có hồi kết, theo dòng năng lượng điên cuồng phóng thích ra ngoài, sự kiệt quệ thần niệm bắt đầu dần dần tăng lên.

Ánh sáng của chiến giáp hoàng kim của Thiên đạo dần trở nên mờ nhạt, thân kiếm của tôi cũng đầy những vết nứt, sự điên cuồng trong mắt tôi cũng bắt đầu yếu đi.

Cuối cùng, sau khi lần nữa dốc toàn lực chiến đấu, tôi và Thiên đạo cùng lúc dội ra lại.

Lần này chúng tôi tách ra, không tiếp tục tấn công.

Im lặng, chết chóc.

Tôi đang tích lũy sức mạnh, Thiên đạo cũng vậy.

Sức lực sắp đến giới hạn, vậy thì trận đấu tiếp theo đây nhất định phải là một đòn sinh tử.

Tôi lau đi vết máu ở khóe miệng, bắt đầu chỉnh trang lại quần áo, Thiên đạo cởi chiếc mặt nạ hoàng kim nặng trịch ra, lộ ra bộ dạng thật của mình.

Đây là một khuôn mặt không thể diễn tả bằng lời, mãi mãi xa lạ.

Sự thờ ơ trong đôi mắt còn tệ hơn cả khi Thùy Họa quên hết mọi thứ, chứa đầy sự khuôn mẫu về sinh mệnh.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây lại là một khuôn mặt cực kỳ hoàn hảo khác, cố gắng hết sức để tạo tác ra nhưng lại không có bất kỳ chút biểu cảm nào.

Dù có đánh nhau với tôi kịch liệt đến như vậy, ánh mắt của Thiên đạo vẫn lạnh lùng như tinh thể băng.

"Tạ Lan, ta vẫn luôn cho rằng bản thân sẽ không bao giờ phạm sai lầm, cho đến khi ngươi xuất hiện. Lẽ ra ta nên giết ngươi từ trước đó rồi, chứ không phải chờ đợi ngươi có đủ năng lực xuất hiện trước mặt ta."

"Tại sao ngươi lại phạm sai lầm này?" Tôi hỏi.

"Ta tò mò về thế giới tương lai ở bên trong huyền quan của ngươi, ta muốn biết ngươi sẽ lựa chọn như thế nào nếu ngươi ở vị trí của ta.”

"Sự thật đã chứng minh, ta sẽ không có lựa chọn nào tốt hơn. Đấu tranh không ngừng, giết chóc không ngừng nghỉ, ta sẽ không mang lại hòa bình vĩnh hằng cho tương lai, chúng sinh vẫn sẽ phải hứng chịu chiến tranh và giết chóc không ngừng."

“Nếu ngươi đã không thể lựa chọn, vì sao lại còn chống lại ta?" Thiên Đạo hỏi.

"Trái tim là trái tim của khán giả, con người chỉ là nhân vật trong trò chơi. Nếu ta đã sinh ra giữa đất trời này thì nên có nghĩa vụ phải bảo vệ thế giới này."

"Nhưng làm như vậy lại mang lại ý nghĩa gì chứ? Ngươi nên hiểu rằng, chỉ có hư không mới là sự vĩnh hằng thực sự."

“Với ta mà nói, thì hư không chẳng phải sự vĩnh hằng, mà là tình yêu.” Tôi đưa mắt nhìn người yêu ở phía xa rồi nhẹ nhàng đáp.

Tình yêu là gì?

Tình yêu có nghĩa là khi người đó ở dưới nước, bạn vẫn muốn theo người ấy xuống nước dù bạn không biết bơi.

Khi người đó ở trong lửa, dù thân thể đau đớn cho cháy xém, thì bạn cũng sẵn sàng làm con thiêu thân lao đầu vào lửa.

Tình yêu là sự hy sinh và kiên nhẫn.

Đó là sự quên mình, cũng là sự tự trọng cùng yêu bản thân mình, bởi khi bạn muốn yêu thương người khác thì trước tiên phải học cách yêu thương bản thân thật tốt.

Đối với những người đang yêu, những vì sao trở nên dịu dàng và băng tuyết sẽ tan chảy ra.

Tình yêu là cơn mưa phùn tháng ba, tình yêu là cơn gió thu thổi qua cánh đồng lúa mì. Nếu nói hư không là điểm kết thúc của mọi thứ, vậy thì có được tình yêu sẽ có được những khả năng vô tận.

Cũng giống như tôi của ngày hôm nay, rõ ràng là điên cuồng đến cực điểm, ngay cả trái tim duy nhất cũng bị một thanh kiếm gãy phá tan nát, nhưng chỉ cần tôi quay đầu nhìn lại người mình yêu, tôi sẽ trở nên bình tĩnh hơn.

"Nếu trời có tình cảm thì cũng sẽ già đi. Điều duy nhất ta không thể học được trong cuộc đời này, chính là học cách yêu người khác." Thiên đạo nói.

"Vậy nên, chúng ta định sẵn là sẽ khác biệt."

"Đánh thôi."

“Được."

Khi bắt đầu trận chiến cuối cùng, Thiên đạo đã thu lại ba phân thần của mình.

Cùng với sự trở về vị trí của ba phân thần, bộ chiến giáp hoàng kim trên người Thiên đạo lại trở nên sáng bóng và chói mắt cực kỳ.

Những thần niệm bị tiêu hao trong trận chiến nay lại trở nên dồi dào như trước.

Sát khí của ngọn thương Hoàng Kim lần nữa được bộc phát, sức chiến đấu của Thiên đạo trở lại trạng thái đỉnh cao, tốt hơn nhiều so với trước đó.

Trận chiến vừa rồi giữa tôi và ông ta đã là một cuộc giằng co không cân sức, chỉ dựa vào sự hỗn loạn và điên cuồng vô tận để đối kháng.

Bây giờ sức chiến đấu của Thiên đạo đã được tăng lên, tôi đương nhiên sẽ không đủ sức để đấu tay đôi được nữa.

Tuy nhiên, sau khi bình tĩnh lại, tôi không còn cảm giác sợ hãi ban đầu khi đối mặt với ông ta nữa, bởi vì tôi biết rằng trong thế giới của chúng tôi, Thiên đạo đang chiến đấu một mình, mà tôi thì không phải.

“Thiên xung địa kích, âm dương tuyệt diệt.”

Thùy Họa đọc sấm ngữ và đứng ngay phía sau lưng tôi, Phá Quân cũng theo sát phía sau và đến bên cạnh tôi.

Hai người họ mỗi người giơ tay không lên và truyền hai dòng thần niệm vào cơ thể tôi.

Có lần tôi hỏi Thùy Họa rằng thao đao Âm Dương Tuyệt Diệt của cô ấy mạnh hơn hay thanh đao Âm Dương Lưỡng Đoạn của Phá Quân mạnh hơn.

Thùy Họa nói với tôi rằng đao của hai người họ không thể xem là mạnh nhất.

Tôi nương theo mà hỏi cô ấy vậy thanh đao mạnh nhất là gì.

Sau đó, Thùy Họa nói với tôi tám từ.

Nhất Đao Lưỡng Đoạn, Âm Dương Câu Diệt.

Bình Luận (0)
Comment