Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1503 - Chương 1503: Chu Tước Hiện Thân

Chương 1503: Chu Tước Hiện Thân Chương 1503: Chu Tước Hiện Thân

Nhờ thần niệm của Thùy Họa và Phá Quân tiến vào, huyền quan của tôi lại một lần nữa phát sinh sự biến đổi mới.

Kiếm là vua của các loại binh khí, tuy là binh khí giết người nhưng so với những loại binh khí khác nó lại mang phong thái quân tử. Đao thì khác. Đao là bá vương của các loại vũ khí, sát khí cũng vô cùng hung hãn.

Sát ý từ huyền quan đã cho tôi thêm linh cảm kiếm ý. Lúc này linh cảm của tôi đang cạn dần, nhưng khi hai luồng sát ý mới tiến vào, huyền quan lại có được kiếm ý vô biên.

Thiên Địa giao tranh, m Dương phân tách.

Thiên Địa va chạm, m Dương tuyệt diệt.

Việc đưa hai luồng sát ý mạnh nhất Vạn Cổ Hư Không tiến vào, giúp cho huyền quan của tôi hóa ra kiếm ý mạnh mẽ nhất.

Kiếm ý vô tận, hội tụ về trung tâm huyền quan của tôi, tạo thành một vòng xoáy khổng lồ.

Vòng xoáy tăng tốc, tạo ra bão kiếm khí hỗn độn tỏa ra xung quanh.

Bầu trời trong xanh, đồng cỏ mênh mông, mặt đấy một mảng u ám tối tăm.

Tinh đẩu mờ dần, chúng sinh quy phục, sức sống tàn lụi, vạn vật không còn màu sắc.

Thiên Địa canh kim, cội nguồn vạn kiếm.

Năng lượng của Tiên Thiên Canh Kim được sinh ra từ vòng xoáy, hóa thành kiếm khí, phóng thẳng về phía Cửu Thiên.

Kiếm khí tựa cầu vồng chạm tới bầu trời trong huyền quan rồi nhanh chóng quay trở lại, du hành khắp bát cực.

Khi kiếm khí nuốt chửng toàn bộ năng lượng của Canh Kim ở huyền quan của tôi, nó quay trở lại vòng xoáy kiếm khí ở trung tâm huyền quan, hóa thành kiếm hoàn hình tim.

Kiếm hoàn, hình là đạn, ý là kiếm.

Cắt sắt như chém bùn, mềm mại uốn lượn.

Kiếm hoàn có hình tim là vì Thất Xảo Linh Lung Tâm của tôi đã bị phá vỡ, và sự xuất hiện của kiếm hoàn này là để thay thế nó, trở thành kiếm tâm.

Kiếm hoàn thoát khỏi huyền quan, trở về trong tái tim.

Ngay lập tức, kiếm ý vô tận truyên vào thân kiếm của tôi.

Thiên đạo thu hồi Tam Đại Phân Thần, chiến lực trở về đỉnh cao, mạnh mẽ vô cùng.

"Giết!"

"Giết!"

Thiên đạo và tôi đồng thời hét lớn, kiếm gãy cùng Kim Mâu lại chạm nhau lần nữa.

Tinh tú mờ ảo, nhật nguyệt vô quang.

Không gian như thủy triều, từng chút vỡ vụn và mờ nhạt, tạo thành hố đen vực sâu có thể nuốt chửng mọi thứ ngay giữa trận chiến.

Ngay khi lỗ đen vực thẳm vừa được tạo ra, Thiên đạo và tôi cùng lúc rơi vào trong đó.

Cấp độ chiến đấu này đã không còn cách nào để chúng sinh nhìn thấy, quy luật thiên địa cũng không thể chịu được.

Chiến trường cuối cùng của chúng tôi, chỉ có thể là ở nơi hố đen vực thẳm.

Hố đen vực thẳm là lỗ hổng vũ trụ không bị quy luật thiên địa kiểm soát. Sau khi tôi và Thiên đạo rơi vào bên trong, chúng tôi tách biệt hoàn toàn khỏi thế giới bên ngoài. Cả vận mệnh, thời không, quy luật thiên địa đều không cách nào nhìn rõ được trận chiến của chúng tôi.

Kết quả không ai biết, hoàn toàn nằm ở ngoài bàn cờ.

Bóng tối vô tận bao quanh tôi. Phía xa, kim giáp của Thiên đạo bắt đầu bốc cháy, rực sáng như ngọn đuốc.

Tôi được bao quanh bởi kiếm khí hỗn độn, tỏa ra ánh sáng thất sắc.

Kiếm hoàn thay thế cho Thất Xảo Linh Lung Tâm, và kiếm khí của tôi cũng mang bảy màu, giống như ánh sáng mà Hi Di tạo ra.

Lỗ đen vực thẳm vô cùng rộng lớn, tôi và Thiên đạo đứng ở hai đầu.

Khi chúng tôi mang theo sát ý lao về phía đối phương, giống như hai ngôi sao băng xuyên qua bầu trời đêm.

Hai sao băng lao vào nhau, phát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt.

Hố đen có thể nuốt chửng mọi ánh sáng, nhưng không thể nuốt lấy ánh sáng chiến đấu của chúng tôi.

Ánh sáng chiếu ra xung quanh, sao rơi như mưa.

Tựa như pháo hoa nổ đầy trời.

Chỉ sau một đòn, tôi và Thiên đạo đồng thời lùi về sau. Tích lũy sức mạnh, thu thập sát ý rồi lại va vào nhau.

Không có gì tồn tại trong hố đen vực thẳm. Năng lược hủy diệt do trận chiến của chúng tôi gây ra sẽ không tạo ra bất kì hậu quả nào khác ngoại trừ tổn thương lẫn nhau.

Va chạm hết lần này tới lần khác, thần niệm của chúng tôi cùng bị hao mòn.

Nơi trận chiến cuối cùng, chỉ có ý chí là thứ cạnh tranh còn lại duy nhất.

Trời diệt chúng sinh, ý chí kiên quyết. Tối gánh chịu vận mệnh của chúng sinh quyết chiến, kiếm xuất ra chết không hối tiếc.

Lại thêm một cú va chạm mạnh mẽ, tôi bay ngược về phía sau, phun ra ngụm máu.

Người ngã xuống, không thể đứng vững.

Tôi chỉ có thể chống nửa thanh kiếm gãy xuống đất, quỳ một gối để đứng vững.

"Tạ Lan, ngươi không giết được ta đâu." m thanh của Thiên đạo vang lên từ xa, cũng yếu ớt không kém.

"Ngươi, cũng vậy thôi."

Thiên đạo cũng bị trọng thương, trong thời gian ngắn không thể phát động tấn công.

Tôi không có nhiều thời gian. Thiên đạo còn có đại quân Thập Nhị Thành. Chỉ cần hắn triệu hoán hiến tế vực sâu là có thể tùy thời triệu hoán chân thân của Hư Không Quân.

Cho nên tôi chỉ có thể nghiến răng đứng lên, cho dù là kéo lê thanh kiếm, cũng phải giết chết Thiên đạo.

Nếu không phải hắn, hố đen vực sâu sẽ không thể bị phá vỡ, và tôi sẽ không bao giờ thoát ra được.

Tôi bước rất chậm, chưa bao giờ cảm thấy Vạn Thiên Sấm Ngôn Kiếm trong tay lại nặng tới như vậy. Thân kiếm đã gãy từ lâu, máu chảy từ cánh tay xuống thân kiếm, được kiếm hấp thụ.

Càng đi, thân thể tôi càng yếu đi, nhưng kiếm trong tay tôi lại trở nên sắc bén hơn.

Nó cảm nhận được sự quyết tâm của tôi, mang theo ý chí của tôi, gần như hút cạn máu của tôi.

Mỗi bước đi kèm theo là nỗi thống khổ to lớn.

Tôi cảm giác như đang đi trên núi đao, lại giống như đi trên biển lửa.

Máu gần như không còn, tứ chi và xương cốt dường như có thể tan rã bất cứ lúc nào.

Bóng tôi trong mắt tôi ngày càng dày đặc, mi mắt nặng trĩu. Tôi biết một khi nhắm mắt lại, tôi sẽ không bao giờ mở ra được nữa.

Tôi chưa từng mệt mỏi như hôm nay.

Tôi mệt, thật sự rất mệt.

Tôi hi vọng đây sẽ là trận chiến cuối cùng.

Tôi từng tạc tượng cho Liễu Hà Sầu, vô cùng đau buồn trước cái chết của ông ở núi Tiểu Bạch.

Lúc này, tôi vậy mà lại ghen tị với ông ấy.

Nếu tôi chết trong hố đen vực thẳm, thậm chí là xác cũng không được tìm thấy.

Tôi có thể tạc tượng cho người khác, nhưng sai sẽ tạc tượng cho tôi?

Không. Tôi có thể chết. Nhưng tôi tuyệt đối sẽ không chết ở đây.

Bằng ý chí kiên cường, cuối cùng tôi cũng bước tới trước mặt Thiên đạo.

Thiên đạo rất yếu, yếu tới mức chỉ có thể dựa vào Kim Mâu để đứng vững.

Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, trên mặt hiện rõ vẻ ngạc nhiên.

"Tạ Lan, tại sao? Tại sao ngươi còn có dũng khí đứng trước mặt ta?" Thiên đạo nói.

"Ta cũng không biết tại sao."

"Ngươi có biết, sau khi vung kiếm lên, ngươi cũng sẽ chết ở chỗ này không? Thanh kiếm này sẽ lấy đi sinh lực của ngươi, vắt kiệt ý chí của ngươi. Chỉ để giết ta, có đáng không?"

Tôi không trả lời, trực tiếp mở huyệt thần đình.

Thần Điểu Chu Tước đại diện cho sinh mệnh bay ra khỏi huyền quan của tôi, bay tới trước mặt Thiên đạo.

"Ngài sẽ chết, ngài ấy thì không." Chu Tước nói.

"Tại sao lại phản bội ta?"

"Câu trả lời rất đơn giản. Ta muốn sống, và ta cũng cực kì ghét hư không."

Bình Luận (0)
Comment