Nếu mọi chuyện kết thúc, Chu Tước sẽ biến mất.
"Không có ta, sẽ không có ngươi." Thiên đạo nói.
"Nhưng trong mắt ngài, bốn người chúng ta vĩnh viễn không thể sánh với U Huỳnh Chúc Chiếu đã bỏ rơi ngài." Chu Tước nói.
Nghe Chu Tước nhắc tới hai thánh thú, trên mặt Thiên đạo hiện lên tia hoài niệm.
Khi hắn còn là vị thần vĩ đại, U Huỳnh Chúc Chiếu luôn ở bên cạnh hắn.
Khi ấy, họ là hiện thân của công lý và trật tự, bảo vệ chúng sinh vạn tộc.
Lúc này, hắn đã hoàn thành sự lột xác của mình, nhưng U Huỳnh Chúc Chiếu đã quay lưng với hắn, gia nhập trận doanh của chúng sinh.
"Y Huỳnh Chúc Chiếu đã bỏ ta mà đi, các ngươi cũng muốn bỏ lại ta sao?" Trên mặt Thiên đạo hiện vẻ buồn bã, trong mặt lại mang theo tức giận.
"Ngài sai rồi. U Huỳnh Chúc Chiếu không bỏ rơi ngài, là ngài bỏ rơi chúng, tôi cũng vậy. Năm xưa Lưỡng Nghi Tứ Tượng chúng tôi được tạo ra, ngài đã nói thế giới này hỗn loạn tà ác, cần chúng tôi tới giúp ngài duy trì trật tự, phong chúng tôi thành Trấn Thiên Đại Thần. Ai biết được, việc ngài muốn chúng tôi làm thật ra lại là việc khác, nuôi dưỡng vô số đại quân Thiên Khiển Thần Thú. Điều ngài muốn trấn áp không phải là hỗn loạn cùng tà ác, mà là để đàn áp chúng sinh trong vũ trụ." Chu Tước nói.
"Tất cả những thứ đang tồn tại đều là ảo ảnh, chỉ có hư không mới là vĩnh cửu." Thiên đạo nói.
"Haha, đó chỉ là sự vĩnh hằng của ngài mà thôi. Có những giấc mơ, dù tôi biết là giấc mơ, cũng cam lòng vĩnh viễn sống trong giấc mơ đó." Chu Tước trầm giọng nói.
"Là giấc mơ, một ngày nào đó mọi thứ sẽ tan vỡ."
"Vậy thì tôi mong, ngày ấy đến càng muộn càng tốt!"
Nói xong, tôi giơ kiếm gãy trong tay lên, dùng chút sức lực cuối cùng chém về phía Thiên đạo.
Trong mắt Thiên đạo hiện lên tia nao núng, nhưng rất nhanh liền tiêu tan.
Là chủ thể mạnh mẽ nhất của vũ trụ trong quá khứ và cả hiện tại, hắn đã hưởng thụ những vinh quang tối cao trong suốt cuộc đời của mình, nên hắn chết cũng phải chết có tôn nghiêm.
Từ đầu tới cuối, lòng tôi đều không do dự giây phút nào. Cho tới khi kiếm gãy của tôi rơi xuống, thân thể sắc vàng của Thiên đạo đột nhiên vỡ nát.
Giọng nói phát ra từ hố đen vực thằm, truyền ra khắp Vạn Cổ Hư Không.
Thiên đạo vẫn lạc!
Quỷ thần khắp nơi, tự tư tự trọng.
Kết thúc rồi sao?
Trong lòng tôi tràn ngập nghi hoặc, đột nhiên kiếm tâm đau tới không thể kiềm chế. Có thể tôi run lên vì đau đớn, tôi quỳ dưới đất, cầm kiếm nôn khan.
Hủy diệt Thiên đạo không mang lại cho tôi chút vui sướng nào, ngược lại là một sự tổn thất to lớn.
Chu Tước hóa thành nữ nhân mặc hồng ý, bước tới gần tôi, quỳ trên mặt đất, dùng lòng bàn tay đỏ rực ôm lấy mặt tôi, hai mắt đỏ hoe nhìn tôi nói nhỏ: "Ma đạo tổ sư, Thiên đạo đã chết, sao ngài trong vẫn buồn như vậy?"
"Ta không biết. Ta không biết…"
Tôi tự mình lẩm bẩm, không biết trả lời thế nào.
Nâng mắt nhìn cô, phát hiện trên mặt cô ấy đầy nước mắt. Phát hiện tôi đang nhìn, những giọt nước mắt đỏ tươi nhanh chóng bốc hơi, hóa thành màn sương màu hồng.
Chu Tước còn buồn hơn tôi.
Đúng như Thiên đạo đã nói, không có hắn sẽ không có Tứ Linh Thần Thú.
Là hắn tạo ra Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, nhưng từ đầu đến cuối, những tạo vật này đều bị lợi dụng.
Nhưng dù vậy, sau cái chết của Thiên đạo, Chu Tước vẫn không khỏi đau buồn.
"Ma đạo tổ sư. Ngài có tin hắn thật sự đã chết không?" Chu Tước hỏi.
Tôi gật đầu.
"Tôi không tin." Chu Tước lắc đầu, tiếp tục nói: "Hắn sẽ không chết dễ dàng như vậy."
"Cô có chứng chứ?" Tôi hỏi.
"Không cần chứng cứ. Sự tồn tại của tôi chính là chứng cứ."
"Có ý gì?"
"Tôi vì hắn mà bắt đầu, đương nhiên cũng vì hắn mà kết thúc. Tôi không được quy luật thiên địa chấp nhận, chỉ có thể sống ở thế giới pháp tắc của Thiên đạo. Nếu hắn thật sự chết rồi, vậy tôi cũng không tồn tại."
"Nhưng thực thế thì hắn đã chết rồi."
"Ngài nói không sai, hắn đúng là đã chết. Nhưng pháp tắc hắn lưu lại vẫn còn. Tôi tin trên thế giới này vẫn còn vô số dấu ấn liên quan tới hắn. Ma đạo tổ sư, tôi phải đi đây."
"Đi đâu?"
"Tôi muốn thu hồi hết thảy dấu ấn Thiên đạo để lại. Thiên đạo bất tử bất diệt. Nếu để những dấu ấn này tán đi, chúng sẽ ăn mòn thế giới của chúng ta từng chút một. Khi uy lực của dấu ấn đủ mạnh, Thiên đạo sẽ tái sinh."
"Cô định làm gì với dấu ấn của Thiên đạo?" Tôi hỏi.
"Tôi sẽ phong ấn tất cả dấu ấn trên cơ thể một người, sau đó ban phước cho người đó được bình an mãi mãi. Như vậy, chỉ cần người đó không chết, Thiên đạo vĩnh viễn sẽ không bao giờ tái sinh."
"Người đó là ai?"
"Haha, hiện tại có thể ngày không biết, nhưng về sau nhất định có thể đoán được."
Tôi suy nghĩ rất lâu nhưng không thể nghĩ tới người đó là ai. Vì hủy diệt Thiên đạo, một kiếm này tôi đã dùng hết sức lực cả đời, lúc này ý thức của tôi bắt đầu mờ nhạt.
Chu Tước thấy tinh thần của tôi sắp tàn lụi, đưa một ngón tay chỉ vào ngực tôi.
Năng lượng sinh mệnh mạnh mẽ, bắt nguồn từ kiếm tâm, đi qua tứ chi và xương cốt của tôi, mang lại cho tôi ý chí sinh mệnh.
Sau khi lấy được chút sức lực, tôi bắt đầu đả tọa thiền định, lặng lẽ chữa lành vết thương trên cơ thể.
Tôi quá đắm chìm vào trong thế giới của chính mình, đến nỗi không nhận ra Chu Tước Thần Điểu đang rời đi.
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, hố đen vực thằm đã vỡ nát, bóng tối rút đi, xuất hiện trước mặt tôi là gương mặt quen thuộc của Thùy Họa.
"Anh giết Thiên đạo rồi?" Thùy Họa hỏi.
"Ừ." Tôi gật đầu.
"Vừa rồi hố đen vực sâu vô cớ rút vào trong bóng tối. Em cảm nhận được có vệt lửa bay về hướng nhân gian. Là Thần Điểu Chu Tước sao?" Thùy Họa lại hỏi.
"Là cô ấy. Nếu không phải nhờ cô ấy, anh đã chết cùng với Thiên đạo rồi."
"Tạ Lan. Thiên đạo đã chết, nhưng chiến tranh vẫn chưa kết thúc."
Nói xong, Thùy Họa đưa tay chỉ về phương xa.
Uy lực của đại quân Thập Nhị Thành vẫn như trước, sát ý thậm chí còn lớn hơn!
Ngay cả sự ngã xuống của Thiên đạo cũng không làm suy giảm tinh thần của họ một chút nào.
Chỉ vì họ hoàn toàn không sống vì Thiên đạo, cũng không bận tâm tới sống chết của chính mình. Họ sống là để hi sinh!