Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1505 - Chương 1505: Côn Bằng Đã Tới

Chương 1505: Côn Bằng Đã Tới Chương 1505: Côn Bằng Đã Tới

Mặc dù Thiên đạo đã chết, đám mây đen chèm ép trái tim chúng sinh lại không tan biến.

Bởi vì kẻ thù thật sự của chúng tôi là Hư Không Quân, và Thiên đạo chỉ là một mảnh phân thần.

Có thể thời gian phân thần và bản tôn đã tách ra quá lâu. Thiên đạo có ý thức độc lập trong thế giới của chúng tôi, không thể tránh khỏi sinh mệnh của hắn chịu ảnh hưởng bởi ý chí của thế giới.

Nhưng ngay cả khi Thiên đạo có thể duy trì ý thức độc lập, nhưng khi số mệnh tới, hắn vẫn phải tuân theo ý chỉ vị thần của bản tôn.

Vòng xoáy thần bí này là vực thẳm hiến tế do Thiên đạo tạo ra để triệu hoán Hư Không Quân.

Nếu thật sự có thể đưa đủ sinh mệnh vào trong đó, đã có thể triệu hoán thân thân của Hư Không Quân tới thế giới của chúng tôi.

Lúc này Thiên đạo đã không còn, nhưng vực thẳm thì vẫn còn đó.

Sát khí từ đại quân Thập Nhị Thành không được thu lại, nhưng vì cái chết của Thiên đạo, nó lại tăng lên.

Lúc này, kiếm thể của tôi đã được hồi phục. Nhưng lúc chiến đầu với Thiên đạo đã bị tiêu hao quá nhiều thần niệm. Thần hồn yếu ớt, không có chiến lực cứng rắn như Thập Nhị Quân.

Ngay cả ở trạng thái mạnh mẽ mất, tôi cũng sợ mình khó mà giữ chân được Thập Nhị Quân này. Vì tôi không phải đối mặt với những binh sĩ bình thường. Họ đã từ bỏ sự sống cái chết, thậm chí là đã chấp nhận trả giá bằng cái chết.

Đối mặt với một đội quân như vậy, đừng nói tôi, thậm chí là Thùy Họa cũng phải cau chặt mày.

Vòng xoáy thần bí vẫn đang lặng lẽ xoay. Nếu chúng tôi không dừng lại, ngay cả khi không có sinh mệnh phải hi sinh, chỉ cần có đủ thời gian, cuối cùng cũng sẽ triệu hoán thành công nhờ hấp thụ năng lượng vũ trụ.

Cái chết của Thiên đạo đưa năng lượng sinh mệnh ban đầu của Thiên đạo cuốn vào trong cơn lốc. Chắc rằng không còn bao lâu nữa thì Hư Không Quân sẽ tới thế giới của chúng tôi."

"Chúng ta phải đợi bao lâu?" Phá Quân Hộ Pháp Thiên Tôn hỏi.

"Thiên đạo đã chết, trong hư không sẽ không còn ai có thể ngăn được sự xuất hiện của Côn Bằng. Có lẽ không lâu nữa đâu." Tôi nói.

"Nhưng dù là Côn Bằng tới thì sao? Nếu chúng ta và Thập Nhị Thành khai chiến, chỉ khiến sự xuất hiện của Hư Không Quân tới nhanh hơn. Trừ phi chúng ta có thể phá hủy nghi thức triệu hoán." Phá Quân nói.

"Tuyệt đối không thể. Vòng xoáy là tạo hóa cả đời của Thiên đạo. Cả đời hắn thật ra chỉ đang làm một việc, chính là triệu hoán Hư Không Quân. Chúng ta không thể nào phá hủy vòng xoáy triệu hoán được." Mộ Dung Nguyên Duệ nói.

"Không lẽ U Huỳnh Chúc Chiếu cũng không thể phá hủy bóng tối trong vực thẳm hi sinh sao?" Phá Quân hỏi lại.

"Bóng tối này được sinh ra trực tiếp từ hư không, không phải bóng tối của chúng ta, và nó cũng vượt quá khả năng của U Huỳnh Chúc Chiếu."

"Ai, nhưng không biết khi nào Nam Hoa Chân Nhân mới tới." A Lê mở miệng nói.

Vừa nói xong, đột nhiên, thần phong mạnh mẽ thổi tới từ hư không xa xôi.

Sau đó, tôi cảm nhận được thần niệm như sơn hải đang lao về phía này.

Quay đầu nhìn, tôi cảm nhận được nơi khoảng không xa xôi, Cửu Thiên Côn Bằng tung cánh bay cao, như mang cả thế giới trên lưng.

Trên lưng Côn Bằng, tôi có thể cảm nhận được vô số thần niệm hòa quyện như biển lớn, hợp thành sức mạnh ý chí chưa từng có.

Trời diệt chúng sinh, chúng sinh diệt trời.

Chúng tôi vẫn đang lo lắng cách đối phó với vực thẳm hi sinh, và ngay lập tức được sức mạnh thú vị từ Côn bằng truyền linh cảm, tâm tình ngày càng kích động. Côn Bằng sải rộng đôi cánh lớn tựa mây trời.

Tuyệt vời siết bao, tráng lệ làm sao.

Nhìn Côn Bằng từ xa, trong lòng tôi nảy sinh ý nghĩ, quay đầu nói với Thùy Họa: "Côn Bằng cũng tới từ thế giới thiên ngoại. Liệu y có thể tiến vào lốc xoáy không?"

"Thực lực U Huỳnh Chúc Chiếu vẫn còn nông, Côn Bằng tới có thể thử một chút."

"Ồ."

Tôi không nói thêm, trong lòng đã có tính toán.

Côn Bằng mang theo bốn ngàn vạn dũng sĩ của nhân gian tam giới đến, cũng gần như là toàn bộ cao thủ ở nhân gian tam giới.

Tôi cũng nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc. Tạ Lưu Vân, Tử Dục, Tây Vương Mẫu, Trương Đạo Lăng, Địa Tạng Vương Thiên Tôn,…

Cũng nhìn thấy Khương Tuyết Dương mang bạch y và Liễu Chi Dung mang hắc y. Phía sau họ, là ngàn vạn đệ tử Ma đạo tới từ Quy Khư.

Côn Bằng dừng ở bên cạnh đại quân Thần giới của Nguyên Duệ, sau đó tôi và Thùy Họa liền bay về phía Côn Bằng.

"Tạ Lan, đã lâu không gặp." Tạ Lưu Vân chào hỏi tôi trước.

"Lưu Vân sư huynh, lâu rồi không gặp." Tôi cười đáp lại.

"Đừng. Tiếng sư huynh này ta nhận không nổi. Con của vận mệnh, Ma đạo tổ sư, Vĩnh Hằng Kiếm Chủ. Tạ Lan, cậu tùy tiện lấy ra một thân phận nào ra, cũng áp tôi không thở được." Tạ Lưu Vân nói.

"Vậy thì, Tạ Lưu Vân, phu quân ta gọi ngươi sư huynh ngươi có ý kiến?" Thùy Họa nhàn nhạt nói.

"A, tôi suýt thì quên mất. Cậu còn là cô gia của Thái Sơ Tử Thần, phu quân của Thái Sơ Chiến Thần." Tạ Lưu Vân vẻ mặt cay đắng nói.

"Ngươi cũng bỏ sót một chút. Tạ Lan còn nuôi một cặp trai gái Tạ Mạt Tạ Lăng, đó là hiện thân của Lưỡng Nghi Thánh Thú, sự hiện diện sánh ngang với Thái Sư Chư Thần."

"Được rồi, để tôi chỉnh lí trang phục, làm lễ với Tạ Lan lần nữa."

Tạ Lưu Vân bắt đầu chỉnh lý trang phục một lúc, thật sự muốn hành lễ với tôi. Tôi làm sao dám nhận.

Nhanh chóng đi tới trước mặt anh ấy, đưa tay đỡ lấy, ha ha cười lớn với mọi người.

Đơn giản nói vài câu, tôi mới hướng tới trận doanh Ma đạo.

Từng cho là tôi sẽ không còn có thể nhìn thấy họ nữa, nhưng giờ họ lại xuất hiện trước mặt tôi.

Nhìn những gương mặt kích động phấn khởi, tâm tình tôi vô cùng phức tạp.

Có những chuyện, đã làm thì sẽ không hối hận.

Có những chuyện, biết rõ sẽ hối hận nhưng vẫn làm.

Tôi đứng trước mặt đệ tử Ma đạo, nghĩ mãi cũng không biết phải nói gì mới tốt.

Cuối cùng, thiên ngôn vạn ngữ chỉ gói gọn trong một câu: "Nếu có kiếp sau, ta vẫn nguyện làm Ma đạo tổ sư của mọi người."

Bình Luận (0)
Comment